“Làm cô
chủ hả?”. Mộc Lị Vi bật cười. “Cô chủ sẽ phải gò bó trong nhiều qui củ trong
khi chị lại thích tự do… nên chị mới tìm một người chị tin tưởng để kết hôn với
cậu chủ, thay chị bảo vệ cậu chủ. Angel, chị tin tưởng em sẽ không từ chối đúng
không?”
Kiều An
Kỳ lờ mờ hiểu những lời Mộc Lị Vi nói nhưng vẫn vui vẻ gật đầu:
“Vâng
ạ, em đồng ý. Cảm ơn chị đã tin tưởng em”.
“Ngoan
lắm!”. Mộc Lị Vi mỉm cười. “Nhưng câu chị bày cho em, em nói lại hết với Ngải
Ái rồi chứ?”
“Dạ…
vâng ạ…”. Lần gật đầu này hơi ngập ngừng, Kiều An Kỳ cảm thấy áy náy. “Trông
chị Tiểu Ái rất đau khổ, khóc rất nhiều…”
“Vậy
là… cô ta tin rồi!”
Mộc Lị
Vi mỉm cười đắc ý, đôi mắt cô ta lóe sáng quỷ quyệt, phấn chấn trong lòng vì kế
hoạch của ả đã tiến triển theo hướng thuận lợi.
Để tống
khứ con nhỏ ở bên cạnh cậu chủ đi không khó nhưng cũng không dễ chút nào, cũng
phải vắt óc mà nghĩ cách.
Tất cả
vì cô muốn được ở bên cạnh cậu chủ.
“Angel,
chị biết cô ta sẽ tin em nói mà, may mà có em”. Mộc Lị Vi ôm Kiều An Kỳ. “Tối
nay em muốn ăn gì, chị đãi”.
Kiều An
Kỳ nghĩ ngợi:
“Em chỉ
biết Mc Donalds”.
Nhìn
gương mặt xinh đẹp không tì vết như thiên thần, Mộc Lị Vi không cười nữa.
Kiều An
Kỳ có vẻ ngoài quá thánh thiện nên ai cũng tin tưởng nó, nhìn nó trong sáng như
ngọc đấy, trên thực tế, nó rất có tố chất của một con chó cái. Mộc Lị Vi căm
tức trong lòng nhưng miệng vẫn nở nụ cười hiền hòa.
“Đừng
ăn thứ đó, chị dẫn em đi ăn cơm Tây ngon hơn. Chị không thích không khí ở đó…”
Hơi
thất vọng, Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười:
“Angel
thích lắm ạ”.
****
Ngải Ái
lang thang trên đường phố, băng qua ngã tư, đứng chờ đèn đỏ với đám đông rồi
bước đi một cách máy móc, lê từng bước chân về phía trước…
Cuộc
sống của cô luôn thế, mải mê kiếm tìm không có mục tiêu nhất định và chưa bao
giờ nắm lấy được một tia hy vọng.
Tự nhủ
đừng nghĩ đến Mộc Duệ Thần, đến giọng nói của anh nhưng cho dù thế nào đi nữa
lại nhớ nụ cười của anh.
Nhớ lại
cái lúc anh nằm trong vũng máu, nhìn cô bằng đôi mắt như mắt của chim ưng, là
đôi mắt bá đạo nhất mà cô nhìn thấy trong đời nhưng cũng là đôi mắt đáng thương
nhất.
Bầu
trời đột ngột tối sầm. Tiếng sấm dội vang. Cơn mưa to bất chợt đổ xuống. Người
đi đường vội vàng tìm chỗ trú mưa, riêng Ngải Ái đứng dưới mưa, nhắm mắt lại,
miệng nở nụ cười.
Cuối
cùng, cũng khóc được rồi.
Bởi vì
sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy cô khóc, cô có thể thỏa sức mà khóc, cho vơi đi
nỗi đau…
Nước
mưa táp vào mặt. Nóng hổi.
Cô nghe
tiếng nhạc chuông phát ra trong túi. Là chú Giản gọi.
“Ngải
tiểu thư, tối nay cậu chủ rất có thể sẽ không về nhà trọ. Ở đây có việc rất
gấp, nên…”
Ngải Ái
ngước mắt lên, không nói gì cả.
Tắt
điện thoại, đội mưa lặng lẽ đi về phía trước.
Angel
nói anh chắc chắn sẽ quay lại. Vậy là anh sẽ đến khách sạn để gặp Kiều An Kỳ.
Cô yêu
anh bằng cái cách hèn mọn nhất, anh lại yêu Kiều An Kỳ.
Cô đối
với anh, chẳng là gì cả. Mộc Duệ Thần chỉ đang lợi dụng cô mà thôi.
Mưa như
trút nước, dội xuống đầu cô khiến cô lảo đảo.
Cả
người loạng choạng, cô thấy cảnh vật trước mắt dần chìm vào trong màn đêm, rất
nhanh sau đó, hai chân mềm nhũn, mắt đối diện mặt đấy, ngã xuống.
Trong
cơn mơ màng, cô có cảm giác mình ngã vào trong lòng của một người nào đó rồi
ngất lịm.
***
“Tỉnh
lại… Tỉnh lại”.
Có
tiếng gọi khẽ vang lên bên tai, ai đó đang vỗ má cô, còn giữ đầu cô. Cơn đau
khiến Ngải Ái bừng tỉnh, mở hai mắt ra.
Đập vào
mắt là một gương mặt đẹp trai quen thuộc, đôi mắt hẹp dài, gương mặt hơi tái
xanh, trên người anh ta lúc nào cũng yuppie [*], có nụ cười gợi cảm khó quên và
nhất là ánh mắt hờ hững luôn hiện hữu trong đôi mắt của anh ta.
“Là anh
ư…”
Cô mở
miệng nói một cách khó khăn, nhận ra giọng mình đã khàn đục.
“Em sao
thế?”. Đôi mắt bình thường chẳng bao giờ thấy đứng đắn nhưng giờ lại đang nhìn
cô đầy lo lắng và thương cảm.
Tay anh
vỗ về gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Bé
con, mới có mấy ngày không gặp mà nhìn em xem kìa…”
Ngải Ái
bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi.
Đúng
vậy, nhìn chúng tôi xem.
Cô đã
bất chấp tất cả để được ở bên Mộc Duệ Thần, giờ thì sao chứ….
“Tôi
không biết”. Nước mắt nhỏ xuống lòng bàn tay anh. “Tôi không biết giờ tôi là ai
nữa, tôi cũng không biết tôi còn lại cái gì. Hay anh nói cho tôi biết đi… Mộc
Dịch Triệt”.
Ánh mắt
Mộc Dịch Triệt sâu thẳm, trái tim anh nhói đau. Anh ôm Ngải Ái vào lòng ngồi
trên chiếc ghế ngắn trong buồng điện thoại.
“Anh
biết em sẽ bị Mộc Duệ Thần bắt lại… nhưng không ngờ… em lại thế này…”. Để đầu
và vai cô dựa vào cánh tay mình để cô thoải mái hơn. “Nếu không gặp anh,
cứ nằm ngất xỉu trên đường, không bị bệnh mới lạ đó”.
Ngải Ái
phục hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt có nét giống Mộc Duệ Thần, lắc
đầu nhắm nghiền mắt lại:
“Quay
về lần này, anh định âm mưu lợi dụng gì tôi nữa đây?”
Mộc
Dịch Triệt khổ sở nói:
“Anh
chỉ muốn đến thăm em không được sao?”
“Làm gì
có chuyện đó”. Ngải Ái mở mắt ra. “Người của Mộc gia tuy có khác nhau nhưng bản
chất đều giống nhau, thích đe dọa người khác, lợi dụng người khác… đều cùng một
ruột cả”.
Mộc
Dịch Triệt mỉm cười:
“Tiếc
là anh không phải người của Mộc gia nữa…”
Ngải Ái
không hiểu ý anh nhưng cũng không nói gì nữa cả, nhìn anh bằng đôi mắt trầm
tĩnh, lẳng lặng chờ anh giải thích.