Mộc Lị
Vi không nói dối.
Mộc Duệ
Thần đang lừa cô.
Đầu
Ngải Ái chỉ có hai câu ấy.
Cô lả
đi, ngả người vào vòng tay ấm áp. Kiều An Kỳ ôm Ngải Ái, để Ngải Ái đang xụi lơ
dựa vào mình.
“Chị
Tiểu Ái, chị bị sao thế, chị đừng dọa em”.
Cô nhìn
chằm chằm vào bàn tay Kiều An Kỳ đang gắng gượng đỡ cô, trên làn da trắng nõn
mịn màng nổi cả gân xanh do cố sức, mặt cũng đỏ cả lên.
Cô gạt
tay cô bé ra:
“Chị…
không sao”.
“Cậu
chủ không nói rõ lúc nào thì về nhưng tối nay chắc chắn cậu chủ sẽ về. Chị Tiểu
Ái, chị lo…”
Kiều An
Kỳ thản nhiên nói những lời để an ủi Ngải Ái. Thấy cô khóc liền đưa bàn tay nhỏ
nhắn chùi nước mắt cho cô.
“Chị
Tiểu Ái, sao chị khóc nhiều vậy… Nếu chị bị đau ở đâu em sẽ đưa chị đi khám bác
sĩ nhé…”
Làm ơn…
Đừng có ngây ngô như thế, làm ơn đi… cũng đừng tốt bụng như thế…
Ngải Ái
úp mặt vào đầu gối, hai vai run rẩy, cắn chặt môi khóc rấm rứt.
“Chị
Tiểu Ái”. Kiều An Kỳ ngồi bên cạnh cô. “Chị Tiểu Ái, không sao mà… Không sao…”
Không
sao mà được ư.
Angel!
Em không hiểu đâu.
Mộc Duệ
Thần đối xử với chị như thế này khiến chị giận anh ấy ghê ghớm.
Người
Mộc Duệ Thần yêu làm em khiến chị đau lòng lắm. Chị giận vì anh ấy đã lừa dối
chị, đau lòng vì người Mộc Duệ Thần yêu không phải chị.
Một lúc
sau, Ngải Ái mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lo lắng của Kiều An Kỳ mỉm cười.
“Chị
không sao. Chắc chị làm em sợ phải không?”
Kiều An
Kỳ lắc đầu, đỡ Ngải Ái đứng dậy, cúi đầu áy náy:
“Em
biết chị rất giận cậu chủ. Xin lỗi chị…”
“Sao em
lại là nói xin lỗi chị chứ?”. Ngải Ái cười khổ. “Đây không phải là lỗi của em.”
“Sáng
nay em không được khỏe lắm… nói chú Giản đừng cho cậu chủ biết mà…”. Cô bé áy
náy. “Em muốn cậu chủ chăm sóc chị Tiểu Ái cơ nhưng sáng sớm cậu chủ đã đến
khách sạn…”
“Được
rồi”.
Ngải Ái
rất muốn nghe cô bé nói cho cô biết toàn bộ sự thật nhưng từng câu cô bé nói ra
cứ như những cây kim châm đâm sâu vào trái tim cô, đau tới mức cô thấy khó thở.
“Em là
vợ sắp cưới của anh ấy, đáng lẽ em nên nói cho chị biết sớm”. Ngải Ái cười
gượng. “Ít ra chị sẽ không mất đi nhiều như thế này”.
“Chị
Tiểu Ái vẫn có thể ở bên cậu chủ được mà”. Kiều An Kỳ ngẩng mặt lên, hoảng hốt.
“Em không sao đâu. Chị đừng để ý tới em. Em đã định không ngăn cản cậu chủ từ
đầu. Anh ấy là người thích tự do, chẳng hạn như anh ấy ở cùng với chị Lily,
cùng cháu gái của bác kia, rồi cùng với chị Lị Vi,…”
“Đủ rồi
Angel”. Ngải Ái cắt ngang lời Kiều An Kỳ để tránh việc cô phải nghe thêm nhiều
cái tên khác…
Mộc Lị
Vi có thể nói dối nhưng Kiều An Kỳ thì không. Vì cô biết rằng Kiều An Kỳ rất
ngây thơ, trong sáng và thuần khiết…
Nhìn
vào đôi mắt trong veo kia, không thể có chuyện cô bé sẽ nói dối.
Đúng là
một âm mưu hoàn hảo. Một âm mưu quá hoàn hảo, đúng tính cách của Mộc Duệ
Thần.
Cô là
một con ngốc, vô cùng ngu ngốc, đem lòng yêu anh ta, tin anh ta, dựa dẫm vào
anh ta, đầu hàng anh ta,… Và còn, tôn thờ anh ta nữa.
Cô vì
anh ta mà đánh đổi tất cả, để rồi nhận lại được sự thật này.
Ngải Ái
chợt bật cười, tiếng cười của cô nghe thật thê lương và đầy khổ đau.
Cô giơ
tay lên, ra sức chùi nước mắt, không nên khóc vì một người như anh ta.
“Angel,
chị có việc phải đi”. Ngải Ái bình tĩnh nói. “Nhờ em đừng nói cho Mộc Duệ Thần
biết chị đã đến đây nhé”.
Nếu anh
ta biết tình cảm của cô hiện giờ thể nào anh ta cũng sẽ thấy buồn cười? Mà cũng
có thể anh ta sẽ nổi giận, nổi giận vì cô đã biết tất cả.
Kiều An
Kỳ sửng sốt gật đầu:
“Tiểu
Ái, có thật… chị không sao chứ?”
“Em
đồng ý với chị thì chị sẽ không sao”.
Nói
xong, Ngải Ái quay người bỏ đi, để lại Kiều An Kỳ đứng tần ngần trước cửa phòng
nhìn bóng cô ngẩn người.
Nửa
tiếng sau.
“Chị Lị
Vi”. Kiều An Kỳ băn khoăn nhìn người con gái xinh đẹp đang ngồi trên đầu giường
quấn tóc sợ sệt hỏi. “Em nói như thế… có được không… nhìn chị Tiểu Ái… trông
đau khổ lắm…”
“Cô bé
ngốc nghếch, việc gì em phải xót cho cô ta? Chẳng lẽ em nhẫn tâm muốn nhìn thấy
chị Lị Vi phải đau lòng sao?”. Mộc Lị Vi quay sang, bật khóc.
“Angel,
em có biết chị đã ở bên cậu chủ mười năm rồi không nhưng cô ta lại cướp
cậu chủ từ tay chị”.
Đưa tay
lau nước mắt, Mộc Lị Vi bò lại ôm Kiều An Kỳ.
“Cậu
chủ lại còn vì cô ta mà bẻ gãy tay chị… Chị… chị…”
“Xin
lỗi chị Lị Vi, em sai rồi. Chị đừng khóc”. Kiều An Kỳ vội ôm lấy Mộc Lị Vi.
“Chị Lị Vi, nếu không nhờ chị thì em đã phải quay về cái trung tâm nghiên cứu
đáng sợ kia, chịu những thí nghiệm đáng sợ…”
“Được
rồi, được rồi. Không sao rồi, đừng nghĩ tới những chuyện khiến em sợ hãi nữa
nhé”.
Mộc Lị
Vi buông Kiều An Kỳ ra mỉm cười:
“Nhớ kỹ
nhé, lúc cậu chủ gặp em, em phải nói mình có nhóm máu trùng với nhóm máu của
cậu chủ. Chị đã vì em mà làm giả hồ sơ nên em không được để lộ sơ hở”.
“Nhưng
mà… lỡ như bị phát hiện…”
“Ngốc
à, sở dĩ phân em vào nhóm các cô gái bán thành phẩm vì nhóm máu của em có 50%
khả năng sẽ sinh ra con có dòng máu chính thống, 50% sinh ra con có dòng máu
bình thường, tỉ lệ 50:50 mà. Cứ đánh cược một lần, đừng có lo”.
“Angel
không hiểu tại sao phải làm như thế ạ”. Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên. “Nếu chị yêu
cậu chủ sao lại không kết hôn với cậu chủ?”