Tay
Ngải Ái cầm tấm ảnh run rẩy, tấm ảnh rơi ra bay theo gió rồi đáp xuống mặt hồ.
“Vợ sắp
cưới…”. Cô khẽ nói. “Cô ấy là… vợ sắp cưới của Mộc Duệ Thần”.
Thảo
nào Mộc Duệ Thần đưa Kiều An Kỳ tới đây. Nếu là người trong biệt thự Mộc
gia thì không có chuyện lúc nào cũng được ở kè kè bên cạnh Mộc Duệ Thần.
Kiều An
Kỳ trong sáng, ngây thơ như thế, rất có thể sẽ nhận được sự bảo vệ đặc biệt từ
Mộc Duệ Thần.
Nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của Ngải Ái, Mộc Lị Vi hếch mày:
“Sau
nào? Cậu chủ chưa nói cho tiểu thư biết cậu chủ sẽ không cưới tiểu thư à? Nhìn
cô bất ngờ quá nhỉ. Khi tôi còn được cậu chủ cưng chiều thì tôi đã nắm rõ trong
lòng bàn tay điều này rồi”.
Đầu óc
Ngải Ái như nổ tung, trống rỗng, không thốt ra được câu nào.
Khó
khăn lắm mới chấp nhận làm tình nhân bởi vì anh đã hứa cô là duy nhất của anh.
Giờ thì
sao… giờ thì sao…
Như
những bức tường đổ sụp, trái tim một mớ hỗn độn.
Giả
dối! Tất cả những gì Mộc Duệ Thần nói với cô đều là giả dối.
Cô muốn
chạy đi nhưng lại bị Mộc Lị Vi kéo lại.
“Thả
tôi ra!”. Hốc mắt Ngải Ái cay cay. “Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa”.
Mộc Lị
Vi nhìn cô khiêu khích:
“Ngải
Ái, tôi còn chưa nói xong đâu, cô vội gì? Cậu chủ là người như thế nào, cho dù
cậu chủ có cả ngàn, vạn đàn bà thì cô vẫn phải chấp nhận nếu không cô có tư
cách gì để được cậu chủ cưng chiều. Hay là cô muốn cậu chủ cưng chiều cô cả
đời. Nói cho cô biết, cô ngây thơ quá rồi đấy”.
“Thả
tôi ra!”. Ngải Ái giận dữ. “Tôi không tin cô, tôi sẽ đi tìm Mộc Duệ Thần”.
“Cậu
chủ sẽ chẳng nói cho cô biết đâu”. Mộc Lị Vi cười lạnh lẽo. “Vì cậu chủ yêu vợ
sắp cưới của mình, Kiều An Kỳ. Và cũng do Kiều An Kỳ không thể sinh được đứa
con có dòng máu chính thống để vượt qua rào cản khắc khe của dòng họ nên cậu
chủ muốn cô sẽ là người sinh con cho cậu chủ”.
“Lợi
dụng con của tôi… để được kết hôn”. Môi Ngải Ái run rẩy. “Anh ấy sẽ không bao
giờ làm thế… Anh ấy không ích kỷ như thế đâu…”
“Tình
yêu vốn ích kỷ mà”. Mộc Lị Vi vỗ vai cô an ủi. “Mặc dù tôi cũng yêu cậu chủ
nhưng giờ tôi được tự do rồi. Chỉ có cô là kẻ đáng thương hơn tôi”.
Ngải Ái
giật mình nhìn vẻ mặt đau thương của Mộc Lị Vi.
“Anh ấy
yêu người khác rồi ư…”
Vậy
những đêm anh và cô bên nhau, những lời nói ngọt ngào là gì…
Có đúng
là vì mục đích của bản thân mà có thể giả tạo giống thật đến thế không?
Mộc Duệ
Thần đã dễ dàng đánh cắp được trái tim của cô.
Giờ thì
sao… Có người nói cho cô biết người anh yêu là Kiều An Kỳ.
“Cô có
nhận ra mấy ngày dễ thụ thai nhất trong tháng thì Mộc Duệ Thần sẽ cưng chiều cô
hết mực không?”. Mộc Lị Vi ghé sát vào tai Ngải Ái, nói chỉ đủ hai người nghe.
“Tin tôi đi, cậu chủ không yêu cô đâu. Thật đấy”.
Đây là
thời điểm tốt nhất.
Mộc Duệ
Thần đã nói với cô như thế.
“Không…”
Ngải Ái
đẩy cô ta ra, bước lùi ra sau.
“Tôi
đến đây để nói cho cô biết sự thật, không hề có ý gì khác đâu”.
Mộc Lị
Vi nhún vai.
“Cô
cũng biết rồi đấy. Nếu cậu chủ muốn ở bên cô thì sẽ chỉ ở trong phòng trọ của
cô. Đằng này cậu chủ lại vừa ở khách sạn vừa ở nhà cô. Đó là do còn có Kiều An
Kỳ”.
“Đừng
nói nữa! Đừng nói nữa!”.
Ngải Ái
gào lên, không hề ngoảnh đầu lại, bỏ chạy thật xa.
Mộc Lị
Vi nhìn theo cái bóng càng lúc càng xa dần, nhếch môi mỉm cười lạnh lẽo.
“Đồ
ngu!”
Khẽ
nói, rồi sau đó nện gót giày cao gót đi về hướng khác.
Ngải
tiểu thư, con đàn bà ngu ngốc, sao có thể chiếm được cậu chủ chứ.
Ngải Ái
chạy ra khỏi khuôn viên trường, chạy mãi không dám dừng lại. Sợ khi dừng
lại, nước mắt sẽ tuôn trào. Cố nén những giọt nước mắt vào trong, ôm ngực
cố nén cơn đau đớn.
Tất cả
những điều đó như tia chớp từ bầu trời xanh đánh trúng cô khi cô không kịp né,
khiến cô bị lạc vào trong bóng tối không tìm được lối thoát.
“Mộc
Duệ Thần… Mộc Duệ Thần…”
Cô gọi
liên tục vào số của Mộc Duệ Thần nhưng đều tắt máy, càng khiến đầu óc cô thêm
rối loạn.
Nước
mắt trào ra ướt hai bên má, cô tự nhủ với lòng mình rằng đừng có tin lời Mộc Lị
Vi, chỉ khi nào chính miệng Mộc Duệ Thần nói ra mới tin được.
Giơ tay
bắt tắc xi, không quan tâm tới vẻ mặt của tài xế nhìn cô kinh ngạc, vừa
khóc vừa nói tên khách sạn.
Cô chạy
hết tốc lực tới phòng của anh, nháo nhào đập cửa tới 20 phút vẫn không có ai ra
mở. Rồi cô ngồi xuống nền nhà, bấm số điện thoại của Mộc Duệ Thần lại nghe
tiếng tổng đài thông báo anh đã tắt máy.
Cạch.
Cửa
phòng bật mở, cô bé mặc một bộ váy tối màu bước ra nhìn thấy Ngải Ái ngồi trước
cửa vui vẻ reo lên:
“A! Chị
Tiểu Ái”.
Ngải Ái
nghe vậy cứng đờ cả người, đầu óc đang rối loạn cũng bị tiếng gọi ấy làm cho
đóng băng.
Cô từ
từ ngẩng đầu lên, nhìn vào hai má lúm đồng tiền xinh đẹp của Kiều An Kỳ, mỉm
cười yếu ớt:
“Angel!”
Người
đang đứng trước mặt cô chính là vợ sắp cưới của Mộc Duệ Thần.
“Chị
Tiểu Ái, chị sao thế?”. Kiều An Kỳ nhìn mặt Ngải Ái đầy nước mắt giật mình.
“Chị tìm cậu chủ ạ? Cậu chủ và chú Giản bảo có việc quan trọng nên đi ra ngoài,
tối sẽ quay lại đây. Chị ở đây đợi cậu chủ nhé…”
Ngải Ái
im lặng không nói gì, nhìn cô bé không chớp mắt bằng đôi mắt vô hồn.
Angel,
người cũng như tên, đẹp như thiên thần, hồn nhiên vô tư. Cô bé chỉ mới
mười mấy tuổi, rất xứng đôi với Mộc Duệ Thần.
Kiều An
Kỳ ngồi xuống, nắm lấy tay Ngải Ái.
“Chị
Tiểu Ái, mặt chị xanh lắm, chị bị đau ở đâu ạ?”
Ngải Ái
lắc đầu, thờ ơ trả lời:
“Angel…
hãy nói cho chị biết… em và Mộc Duệ Thần có quan hệ như thế nào?”
Đôi mắt
Kiều An Kỳ mở to chân thành nói:
“Em
là…”. Ngải Ái thấy cô bé ngập ngừng một lúc, cắn môi rồi mới nói. “Vợ sắp cưới
của cậu chủ”.