Tuy
trước mặt cô là một gương mặt lạ hoắc nhưng Thang Tiểu Y vẫn có thể nhìn thấy
vẻ mặt hoảng loạn rất quen thuộc trên gương mặt ấy.
“Cậu
đến đây để từ biệt tớ à?”. Thang Tiểu Y cười hiền. “Vậy cứ mở miệng nói với tớ
chứ viết thư là gì hả đồ ngốc?”
“Thang,
xin lỗi cậu… Giờ tớ chỉ biết phải rời khỏi đây… Ngoài việc đó ra tới không biết
phải làm thế nào để tránh xa Mộc Duệ Thần”.
“Ừ, cậu
quyết định rời xa cậu ta là đúng”.
Thang
Tiểu Y vươn tay ôm Ngải Ái. “Cậu ta đã hại cậu, phá vỡ cam kết của bọn mình thì
tớ đã biết cậu ta không phải là người tốt”.
“Cam
kết gì?”. Ngải Ái hoảng hốt. “Lúc đó cậu và Mộc Duệ Thần đã có cam kết gì?”
“Từ lúc
cậu ta xuất hiện lần đầu tiên, tớ nghi ngờ cậu ta có mục đích gì đó nên đã gặp
và tra hỏi thì cậu ta nói tất cả đều vì muốn bảo vệ cậu”. Thang Tiểu Y nói.
“Cậu ta nói sẽ có kẻ tới để giết cậu và nói nếu tới muốn bảo vệ cậu thì hãy
uống thứ thuốc mà kẻ đó lấy ra. Thế là tớ đã đồng ý”.
“Tại
sao cậu lại làm thế?”. Ngải Ái run rẩy. “Tại sao cậu lại thay tớ…”
“Tiểu
Ái, có lý do cả đấy”. Thang Tiểu Y lắc đầu, khẽ cười. “À mà cũng không có gì
quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất ở đây là cậu là bạn tớ và tớ muốn bảo vệ
cậu. Tớ đã đưa ra cam kết với Mộc Duệ Thần muốn cậu ta sau này không được đến
tìm cậu và phải đảm bảo rằng người của Mộc gia không thể tiếp cận cậu nhưng cậu
ta đã thất hứa. Cậu ta đã quay lại đây đấy thôi”.
Ngải Ái
mở to mắt nhìn Thang Tiểu Y chăm chú, ngờ vực hỏi:
“Thang
Thang, tại sao lúc đó cậu lại nói dối…giấu tớ bao năm?”
“Tiểu
Ái, hãy tránh xa Mộc Duệ Thần ra. Cậu ta không tốt đẹp gì đâu”. Thang Tiểu Y
bước tới bàn, cầm bức thư lên xé nát rồi vứt vào sọt rác.
“Tối
qua có người của Mộc gia tới hỏi thăm tin tức về cậu. Tớ sợ họ sẽ lại đến đây.
Cậu nhanh đi đi”.
“Thang
Thang à…”. Tại sao cô lại cứ có cảm giác Thang Thang vẫn còn giấu cô điều gì
đó? Tại sao lại không thể nói cho cô biết?
“Đi
nhanh đi!”. Thang Tiểu Y đẩy cô ra cửa, mỉm cười vẫy tay. “Cậu đi tới đâu cũng
phải nhớ tới tớ đấy”.
“Thang!”
Sầm.
Cô còn
có điều muốn nói nhưng Thang Tiểu Y đã đóng sầm cửa lại, để mặc cô bên ngoài.
Ngải Ái
cúi thấp đầu, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Mộc
Dịch Triệt vẫn đỗ xe trước cổng đợi cô.
Ngồi
vào trong xe, cô thở dài:
“Đi
thôi!”
“Em
không khỏe à?”. Mộc Dịch Triệt cau mày. “Sao bảo tạm biệt bạn bè mà nhìn em rầu
rĩ vậy? Bé con đa cảm quá đấy”.
Ngải Ái
lắc đầu.
“Không”.
Im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên. “Không có gì đâu, chúng ta về thôi”.
Mộc
Dịch Triệt khẽ huýt sáo rồi khởi động xe, chiếc xe phóng vù đi.
“Qua
đêm nay chúng ta sẽ đi, có nơi nào em muốn đến không?”. Mộc Dịch Triệt hỏi do
nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô.
Ngải Ái
ắc đầu, đinh ninh mãi về những lời Thang Tiểu Y nói, trong lòng rối tung cả
lên.
Thang
Tiểu Y nói năm năm trước Mộc Duệ Thần muốn bảo vệ cô… Tại sao cô ấy lại nói như
thế?
Mà cũng
có thể, Mộc Duệ Thần bảo vệ cô chỉ để sau này có thể lợi dụng cô sinh con cho
anh?
***
“Tỉnh
lại đi!”. Mộc Dịch Triệt quơ tay trước mặt Ngải Ái. “Còn mất hồn là anh sẽ cắn
em đấy”.
Thấy má
nóng ran, Ngải Ái giật mình đẩy Mộc Dịch Triệt ra.
“Anh
vừa nói gì?”
Mộc
Dịch Triệt nhún vai.
“Em
muốn đi đâu nữa?”
Cô im
lặng một lúc, lí nhí:
“Đưa
tôi tới tiệm bánh kem… Tiệm nào cũng được”.
Không
khí trong xe trở nên ngột ngạt. Ngải Ái cảm thấy Mộc Dịch Triệt không còn cười
nữa, mặt anh lộ vẻ không vui.
“Anh
sao vậy?”
Cô đưa
mắt nhìn anh hờ hững. “Nếu không tiện thì thôi vậy”.
“Không
sao”. Anh nhếch môi cười, tăng tốc. “Không ngờ em hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà
còn thích ăn bánh kem tụi con nít thích”.
Ngải Ái
không nói gì, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ.
Bánh
kem tụi con nít thích!
Đó là
một kỷ niệm khiến cô thấy đau lòng.
Mộc
Dịch Triệt quay sang bắt gặp trên gương mặt xinh đẹp của cô là một vẻ mặt buồn
bã có thể nhìn thấy được.
Chiếc
xe tăng ga, lòng anh bế tắc.
Bánh
kem cũng là món mà Mộc Duệ Thần thích.
Trong
tiệm bánh kem bình thường không lớn lắm, Mộc Dịch Triệt và Ngải Ái ngồi chiếc
bàn cạnh cửa sổ. Cô nàng nhân viên phục vụ đi tới hỏi, mắt cứ liếc sang Mộc
Dịch Triệt.
Nếu lần
đầu tiên bạn gặp Mộc Dịch Triệt, bạn sẽ thấy ở chàng ta vẻ lãng tử, đào hoa và
phong độ đầy mình với ánh mắt không che giấu, ngoại hình đẹp trai với nụ cười
khiêu khích lúc nào cũng ở trên môi. Tất cả đều khiến các cô gái đổ cái rầm.
Ngải Ái
có khả năng miễn dịch vì đã biết rõ về anh chàng.
Cô gọi
món mình muốn ăn, còn Mộc Dịch Triệt chỉ gọi một ly Mocha.
Ánh
nắng chiều chiếu vào gương mặt Mộc Dịch Triệt. Dưới ánh nắng ấm áp càng khiến
gương mặt anh đẹp rực rỡ không tì vết, mọi hành động, lời nói của anh đều trở
nên rất cuốn hút.
“Sao
thế?”. Anh nheo mắt. “Nhìn anh đẹp trai quá nên quên chớp mắt luôn hả?”.
“Xùy!”.
Ngải Ái định trêu chọc anh vài câu nhưng vẫn trả lời khá khôn khéo. “Không
phải, tôi đang nhớ tới cảnh anh mặt tạp dề”.
Mộc
Dịch Triệt mỉm cười quyến rũ:
“Với
phụ nữ, cho dù anh làm gì ở đâu vào lúc nào đều khiến họ mê mệt. Bé con, em
thấy sao?”
“Tôi
chỉ biết ở đâu vào lúc nào đều bắt gặp anh bị tự kỷ”.
Cô trừng
mắt thấy anh định nói tiếp thì giơ tay ngăn lại:
“Thôi
thôi, anh đừng nói gì nữa. Tôi muốn ăn bánh, dạ dày tôi đang sôi sùng sục rồi
đây”.
Mặt Mộc
Duệ Thần tối đen.
“Cô bé,
em thật quá đáng”.
Cô bật
cười khanh khách:
“Anh
đừng có giận đấy?”
“Gừ,
sao lại không được”. Mộc Dịch Triệt liếc mắt nhìn cô nàng xinh đẹp đứng ngay
quầy thu ngân. “Không bị anh hấp dẫn thì không phải chuẩn girl đâu?”
Ngải Ái
đưa mắt nhìn qua thấy mặt cô nàng thu ngân đỏ lên.
Sau khi
món bánh kem được bê lên, Ngải Ái cầm thìa xúc từng thìa cho vào miệng.
Mùi vị
thật thơm ngọt, vẫn là bánh phô mai chanh cô thích, ăn vào có cảm giác đắng
ngắt… Nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ nó rất ngon, ăn càng lúc càng nhiều.
Mộc
Dịch Triệt nhìn thấ cô vui vẻ ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới Mộc Duệ Thần, nheo mắt
đứng dậy sải chân bước tới quầy thu ngân chỗ người đẹp.
Ngải Ái
mặc kệ anh, ăn xong giơ tay lên, lạnh nhạt nói:
“Một
cái như thế này nữa”.
Một
phút sau, lại là một chiếc bánh kem y như thế.
Ngải Ái
cắm cúi ăn. Càng ăn, càng đau lòng.
Ăn
xong, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộc Dịch Triệt và cô nàng xinh đẹp kia
đứng tít trong góc tối.
Ở góc
độ này, cô có thể nhìn thấy hai người đó đang hôn nhau.
Mộc
Dịch Triệt còn thò tay vào áo của cô gái sờ soạn, vuốt ve. Rồi quay sang nhìn về
phía Ngải Ái thấy cô cũng đang nhìn cả hai thì nhếch môi cười sâu xa…
Ngải Ái
nhìn hai người đó rồi giơ tay lên.
“Cho
tôi cái bánh kem nữa nhé”.
Nhân
viên phục vụ, nhân viên kéo cửa, âm thanh và những người trong tiệm bánh đều
chú ý.
Ăn ba
cái bánh kem khiến mọi người đều thấy lạ.
Cô
không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.
Chát
thật… Đắng quá…
Cau
mày, cô buông thìa.
Lúc
ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của một thằng bé con khoảng năm tuổi.
Thằng
bé mở to mắt tròn xoe như hai viên bi ngây ngô hỏi:
“Chị
ơi… Bánh ngon lắm hả chị?”
Ngải Ái
không quan tâm đến thể diện, liếm môi dính đầy bơ, gật đầu cười:
“Ngon
lắm. Em có muốn ăn thử không?”
“Chị
nói dối”. Thằng bé giơ tay chỉ vào mặt cô. “Nếu ngon thì tại sao chị lại vừa ăn
vừa khóc?”
Cô
ngẩng người.
“Chị
gái kỳ cục”. Thằng bé làm mặt quỷ rồi chạy đi.
Ngải Ái
đưa tay lên má nhìn theo thằng nhóc, nước mắt tuôn như mưa.
Bởi vì…
Chị nhớ lại lúc ngồi ăn bánh kem với anh ấy năm năm trước.
Bởi vì…
Chị nhớ tới em bé từng ở trong bụng chị.
Bởi vì…
Chị muốn dùng ngọt ngào để đắp lên nhưng đắng cay trong lòng chị…
Bởi vì…
nhịn quá lâu rồi… rất đau lòng….
Không
hề lau đi những giọt nước mắt, Ngải Ái đặt tay lên bụng nhìn về phía bọn trẻ
con đang chơi đùa trên bãi cỏ, mỉm cười.
Con ơi,
đừng trách mẹ độc ác… Mẹ không muốn sau này vì con mà khổ tâm nhưng thật sự mẹ
lại thấy đau lòng lắm.