Ánh mặt
trời rọi qua ô cửa sổ chiếu xuống bàn, cô đặt tay lên ngực, cảm giác dạ dày đau
dữ dội, đau tới mức cô muốn nôn.
“A…”.
Ngải Ái thở dài, trán dày đặt một hôi.
Sau đó,
quay đầu nhìn về phía góc tối, Mộc Dịch Triệt và cô gái xinh đẹp kia đã biến
mất.
Nhân
viên phục vụ bước lại gần, hỏi:
“Cô có
sao không? Nhìn mặt cô xanh lắm… Hay cô muốn gọi thêm một cái bánh nữa…”
“Tôi
khỏe, cảm ơn cô”.
Ngải Ái
xua tay, đứng dậy:
“Người
đàn ông đi cùng tôi đâu rồi?”
“À…”
Nhìn
mặt cô nàng lúng túng, Ngải Ái không hỏi gì nữa chỉ cười, trả tiền rồi đi ra
ngoài.
Xe ô tô
của Mộc Dịch Triệt vẫn nằm trong bãi đỗ xe. Cô bước lại gần nhìn qua cửa kính
thấy một bộ ngực trắng mẩy vun cao của phụ nữ phập phồng lên xuống.
Ngải Ái
gõ gõ cửa kính, cửa xe liền mở ra. Tiếng thở đứt quãng và tiếng rên rỉ của cô
gái nghe rõ mồn một từ trong xe phát ra.
“Bé
con, ăn no chưa?”
Mộc
Dịch Triệt vẫn đang ngồi trên người cô gái kia đẩy người lên xuống, cứ như ông
chủ đang được hầu hạ.
Anh
cười:
“Muốn
lên xe à?”
Ngải Ái
nhìn thấy cảnh nóng bỏng mắt liền quay mặt đi để không phải nhìn thấy cảnh hai
người đang trần truồng giao hợp, xua tay nói:
“Tôi
chỉ muốn nói cho anh biết tôi chờ anh bên ngoài gara. Anh cứ tiếp tục đi”.
Nói
xong, quay người nhanh chân đi ra ngoài ga ra.
Tên Mộc
Dịch Triệt đó mới sáng sớm nay còn nghiêm túc tỏ tình với cô thế mà bây giờ lại
quan hệ tình dục với cô gái kia.
Quyết định
không tin tưởng Mộc Dịch Triệt là hoàn toàn chính xác.
Vừa
bước chân ra ngoài gara, còn chưa hít thở không khí trong lòng thì đã nghe
tiếng thắng xe “kít” một cái.
Ngải Ái
ngoảnh đầu lại thấy Mộc Dịch Triệt đang lái xe theo sau cô, nhếch môi cười gượng
gạo.
Còn
cười gượng được à? Chẳng phải vừa mới làm chuyện anh ta thích còn gì.
“Anh ra
đây chi vậy?”. Ngải Ái dừng lại hỏi, nhìn vào trong xe thấy có một mình anh.
“Ủa, cô ấy đâu rồi?”
“Em
không thích nên anh đã bảo cô ta xuống xe”. Mộc Dịch Triệt nhún vai chỉ cửa xe.
“Lên xe đi”.
“Tôi
đâu có nói không thích”. Cô giải thích. “Do tôi thấy ngượng vì đã phá đám anh.
Tôi không sao đâu”.
Mộc
Dịch Triệt nhìn cô chằm chằm, thấy cô ra sức thanh minh thì thôi không cười
nữa.
“Dĩ
nhiên vì ý của em có nghĩa là em chỉ có một mình Mộc Duệ Thần”.
Anh hờ
hững tiếp lời, khiến tay Ngải Ái chơi vơi giữa không trung.
Đôi mắt
tròn xoe của cô nhìn anh hoảng hốt.
Ba chữ
Mộc Duệ Thần cho dù có cố ý hay không cố ý do bất cứ người nào nói ra cũng có
thể vạch trần được vết thương trong lòng cô. Nếu được, cô rất muốn che kín nó,
giấu nó đi, càng sâu càng tốt.
Vết
thương không muốn để lộ nhất lại bị Mộc Dịch Triệt khui ra.
“Lúc
nào ở bên anh em cũng nghĩ tới Mộc Duệ Thần, nhìn anh mà như nhìn thấy nó, ăn
món nó thích rồi nhớ tới nó… và còn vì nó mà khóc… Có nhìn anh đâu”.
Ngải Ái
nhìn anh, muốn nói lại thôi, cúi mặt xuống.
“Em
khiến anh thấy mình là một kẻ bại trận”. Mộc Dịch Triệt cười. “Em vô tâm lắm.
Anh làm thế cũng chỉ để em phải chú ý đến anh. Vậy mà ngay cả một chút ghen
thôi em cũng không thể cho anh… Vậy giờ em còn giải thích với anh làm gì?”
Cô lùi
lại quay đầu bỏ đi. Mộc Dịch Triệt cũng không nói gì nữa, lái xe, từ từ đi theo
sau cô.
Nhìn
bóng cô yếu đuối, cô đơn, cứ như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Mộc
Dịch Triệt thở dài.
“Được
rồi, anh nhận thua. Nhắc tới tên Mộc Duệ Thần trước mặt em là anh sao. Em lên
xe đi”.
Ngải Ái
lắc đầu:
“Không
sao!”
Thái độ
xa lạ của cô khiến lòng anh đau nhói.
Anh
dừng xe lại, mở cửa xe đi tới trước mặt cô, nắm tay cô siết chặt lại.
“Em mới
vừa phẫu thuật xong không được đi lại nhiều. Nếu còn cứng đầu, anh sẽ bế em lên
xe”.
Cô nhìn
cái nắm tay của anh. Nhẹ nhàng gạt ra, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:
“Đừng
ôm tôi bằng đôi tay đã chạm vào người phụ nữ khác”.
Mộc
Dịch Triệt ngớ người.
“Em…”
“Giờ
tôi không muốn lên xe của anh vì trong xe có đầy vết tích của trận hoan ái giữa
anh và người phụ nữ khác”. Ánh mắt cô lạnh lùng. “Ngay cả anh cũng thế, xin hãy
tránh xa tôi ra”.
Trong
ánh mắt của Mộc Dịch Triệt lộ vẻ sung sướng thấy rõ.
Anh đặt
hai tay lên vai cô, bật cười:
“Em
đang ghen?”
Ngải Ái
nhìn anh, cắn môi:
“Làm gì
có!”
Mộc
Dịch Triệt mỉm cười:
“Có!”.
“Mộc
Dịch Triệt, đã nói với anh là đừng có đụng vào người tôi”. Cô gạt tay anh
ra, lui vào tường. “Tôi… sợ dơ”.
Đây
không phải là từ gì hay ho. Nhưng vẫn khiến cho trái tim Mộc Dịch Triệt đập
thình thịch.
“Em
nhắc lại lần nữa đi”.
Anh
bước tới gần, ép sát cô vào tường.
“Bé
con, anh ra sao thì có liên quan gì tới em. Tại sao em lại chê anh?”
Ngải Ái
ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn, dựa lưng vào tường, nghĩ ngợi rồi lắc
đầu:
“Tôi
không biết”.
Cô chỉ
có cảm giác không thoải mái mà thôi.
Nhưng
cô còn chưa nói ra đã thấy Mộc Dịch Triệt vui mừng đến thế.
“Tôi có
nói câu gì hay đâu mà sao anh vui vẻ thế?”. Ngải Ái trừng mắt, đưa tay đẩy vòm
ngực vạm vỡ của anh ra. Cô không quen tranh luận hay đùa giỡn với Mộc Dịch
Triệt.
Dường
như cô và anh không hợp nhau.
“Anh
vừa vui vừa đau khổ… Ai cần em lo chứ”. Anh ghé sát vào cô làm cô phải nhích
đầu sát tường.