“Tôi
cũng không thích quan tâm tới việc anh ngủ với ai, thật tình là tôi không chú ý
chút nào hay để tâm một chút nào hết. Xin anh hãy thả tôi ra. Tôi và ang đứng
gần sát như thế này tôi thấy khó chịu lắm”.
“Khó
chịu ư? Như thế nào là khó chịu? Tim đập nhanh hơn, có phải em đang mong chờ…”.
Hơi thở của anh phả vào má cô. “Mong chờ anh hôn em”.
Ngải Ái
trừng mắt hết cỡ.
“Để anh
đoán nhé, em trừng mắt lên như thế với anh không phải để nhìn trộm anh mà thật
ra là em muốn bắn tín hiệu cho anh biết phải không?”
Mặt cô
đỏ bừng, nói rít qua kẽ răng:
“Đồ xấu
xa! Đáng ghét! Tránh ra!”
“Ha
ha!”
Anh
cười vang rồi bất ngờ cúi đầu xuống cắn môi cô. Nụ hôn của Mộc Dịch Triệt quá
đỗi ngọt ngào.
Những
gì cay đắng còn lưu lại trên môi đều được anh mút sạch sẽ.
Hơi thở
mát lạnh bay vào mũi Ngải Ái. Hóa ra, trên người Mộc Dịch Triệt có một mùi
hương dễ chịu đến vậy.
Cô dựa
lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Không
đắm đuối mà cũng không nhạt nhẽo.
Người
lông bông như anh lại có nụ hôn dịu dàng nhất trên đời.
Hôn
cạn, hôn nhẹ, hôn ướt rồi hôn sâu…
Dường
như Mộc Dịch Triệt dùng những kỹ năng hôn của cả đời anh cộng lại, hôn cô bằng
nhiều kiểu hôn khác nhau.
[Được
anh này hôn thích nhỉ :])
Nếu
được người đàn ông này yêu thật sự rất tuyệt vời và hạnh phúc. Anh có thể khiến
người khác cảm nhận được sự chu đáo và cưng chiều hết mực của anh.
Ngải Ái
bị anh làm cho mơ màng, hai tay vít cổ anh, nhẹ nhàng hôn lại anh.
Nơi này
như là một cái bến đỗ để cô trốn tránh những khổ đau… Không chỉ ấm áp mà còn
hừng lửa.
Cho đến
khi mũi chân đau nhói, cô mới buông anh ra.
Hàng
lông mi dài của anh khẽ lướt qua gò má cô, Mộc Dịch Triệt ôm cô khẽ thở dài.
Hai
người cùng dựa vào tường, thở hổn hển.
Ngải Ái
dựa vào đầu vai anh, mặt đỏ ửng, cô khẽ nói:
“Cảm ơn
anh…”
Hiện
tại, đau đớn trong cô đã dần vơi đi.
“Ừ!”
Mộc
Dịch Triệt trả lời, vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói:
“Anh
nói rồi… Anh là người đàn ông tốt. Em coi anh chữa thương hiệu quá không… Sao em
còn chưa tin anh?”
Thình
thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Cô nghe
thấy tiếng trái tim anh đập mạnh.
Sống
mũi cay cay, Ngải Ái gật đầu:
“Em tin
anh, Mộc Dịch Triệt!”
“À, anh
đang rất mong chờ tương lai chủ có hai chúng ta, vì dù gì em cũng muốn đi với
anh”. Mộc Dịch Triệt buông cô ra, cầm tay cô lên:
“Bé
con, thật ra chỉ cần em nói một tiếng không thích, anh sẽ không quan hệ với
những người phụ nữ khác…”
Giương
mắt ngây ngốc nhìn anh, đang định mở đôi môi đỏ mọng trả lời. Chợt có tiếng hét
chói tai và những tiếng ồn ào phát ra gần đó.
Ngải Ái
vội quay đầu nhìn thấy một gã thanh niên đang đứng cạnh một cô bé mặc váy
trắng, cô bé vùng vằng cố thoát ra và không ngừng la hét, mặt đầy nước mắt.
Lúc cô
bé quay mặt lại, Ngải Ái giật mình – Kiều An Kỳ ư?.
“Em
quen à?”
Thấy
mặt Ngải Ái biến sắc, Mộc Dịch Triệt thấy lạ liền hỏi:
“Cô ấy
là bạn của em hả? Cần anh xông vào cứu cô ấy không?”
Ngải Ái
dụi mắt nhận ra cô bé đang giằng co kia liền la lên:
“Mộc
Dịch Triệt, anh không biết cô ấy à?”
Mộc
Dịch Triệt nói:
“Mặc dù
anh thích nhiều phụ nữ nhưng không phải ai anh cũng dính vào”.
“Cứu cô
bé đi!”
Ngải Ái
lao lên:
“Gã đó
không hợp!”
“Tuân
lệnh em yêu”.
Vừa
nghe được câu trả lời ngọt ngào của Ngải Ái, Mộc Dịch Triệt phấn chấn hẳn ra
nhìn vào ánh mắt tin tưởng của cô, anh quay phắt lại, chạy nhanh tới chỗ cặp
nam nữ kia.
Lúc đến
gần, gã kia đang đưa bàn tay thô thiển của gã sờ ngực cô bé, nhìn cô bé bằng
ánh mắt dâm tục.
Cô bé
kia do bị dọa nạt vì quá sợ hãi mà ngất xỉu.
Gã đó hí
hửng định đưa cô bé đi để tha hồ mà làm chuyện đồi bại, vừa quay người lại liền
bị chặn đường bởi người đàn ông cao gầy.
“Mày là
thằng nào? Đừng có cản trở tao”. Gã hùng hổ đe dọa. “Mày cút đi!”
“Đây là
nhiệm vụ em yêu của tao giao cho tao, sao tao dám không làm!”
Mộc
Dịch Triệt mỉm cười nhưng trên mặt anh rất khó nhìn ra đó là cảm xúc gì, cười
phá lên như gió xuân che mặt, không có lực sát thương:
“Để cô
bé lại rồi tao sẽ tha cho mày”.
Người
đàn ông cao lớn,d dẹp trai với khí thế bức người nhưng gã thanh niên đang ôm
Kiều An Kỳ vẫn cười khinh thường, huýt một tiếng như thổi sáo.
Bên
trong gara vắng hoa gần đó xuất hiện vài tên tay cầm gậy sắt dữ tợn nhìn là
biết du côn du đãng.
Ngải Ái
đứng cạnh xe ô tô mất hồn nhưng khi nhìn Mộc Dịch Triệt thấy anh còn cười được.
Anh
đứng thẳng người, nhìn về phía mấy người đang đi tới, nhíu mày:
“Kêu bè
lũ của mày tới để đánh nhau à? Lâu rồi tao cũng chưa vận động gân cốt”. Giọng
nói tuy khá hờ hững nhưng cũng có chút chờ mong.
“Này!”
Ngải Ái
thấy mấy người kia tay cầm mã tấu gậy sắt lo lắng hét lên. “Mộc Dịch Triệt!”
Mộc
Dịch Triệt quay lại:
“Sao
nào em yêu?”
Cô
nghiêng đầu cười:
“Đừng
đánh chết người!”
“Còn gì
nữa?”
“Và
còn… Anh đừng bị thương nhé!”
“À…”.
Hai người nhìn nhau cười.
Sau đó
Ngải Ái lườm anh một cái.
Nháy
mắt, Ngải Ái nhìn thấy anh bay tới đám người đó, hai tay từ đầu đến cúi đều đút
tay vào túi quần, chỉ dùng chân, “bốp bốp” hai cái, đá bay hai người.