Những
chiếc gậy sắt rơi xuống đất loảng xoảng.
Mộc
Dịch Triệt đã không còn kiên nhẫn được nữa.
“Quá
kém cỏi… Làm tao muốn biểu diễn cho bé con xem cũng không được”.
“Xông
lên!”. Gã thanh niên đang ôm Kiều An Kỳ là tên đại ca, giận tới mức mặt chuyển
màu gan heo, rống lên để đám đàn em xông hết lên.
“Tốt, tao
cũng tiết kiệm được thời gian”.
Mộc
Dịch Triệt nói xong đạp một cái vào bụng của một tên xông vào trước nhất, tên
đó liền bay vào tường, kêu lên rồi hộc máu miệng.
Máu và
bạo lực đều có thể khiến Mộc Dịch Triệt thấy càng hứng thú.
Mắt anh
lóe sáng, cúi xuống nhặt vũ khí, đập mạnh vào cánh tay của gã đàn ông đang ôm
Kiều An Kỳ.
Một
tiếng kêu như heo bị cắt tiết thấy lên tận trời xanh. Ngải Ái nhướng mày, nhìn
cánh tay gã ta lủng lẳng có lẽ đã bị gãy.
Kiều An
Kỳ ngã xuống, Mộc Dịch Triệt nhanh tay đỡ được cô ôm vào lòng.
Ra đòn
quá tàn nhẫn.
Ngải Ái
xem không chớp mắt, tim đập thình thịch. Trước đây cô từng nhìn thấy bọn lưu
manh đánh nhau ở trường nhưng giờ được chứng kiến một sát thủ ra đòn, phải nói
là rất chuẩn xác.
Không,
như thế này với Mộc Dịch Triệt có thể nói là nhân từ lắm rồi.
Ngải Ái
thấy mấy người đó bỏ chạy tán loạn và bắt gặp ánh mắt như quỷ của Mộc Dịch
Triệt.
Sau khi
cô hoàn hồn, Mộc Dịch Triệt bế Kiều An Kỳ tới đứng cạnh cô.
“Em
yêu…” Giọng anh nghe như đang làm nũng với cô. “Anh đã hoàn thành xuất sắc
nhiệm vụ”.
Ngải Ái
giương mắt nhìn nụ cười hiền hòa trên môi Mộc Dịch Triệt, gật gật đầu đỡ Kiều
An Kỳ, đưa cô bé vào trong xe ô tô.
“Em
yêu, sao em không để ý tới anh?”. Mộc Dịch Triệt thấy Ngải Ái bận rộn lo cho
Kiều An Kỳ thì dí tay vào trán cô. “Anh có chấp hành nghiêm chỉnh chị thị của
em, không đánh chết người nào, em coi anh cũng rất có ý thức bảo vệ môi trường,
không làm họ bị đổ nhiều máu”.
Ngải Ái
nhìn Mộc Dịch Triệt bây giờ chẳng khác gì một đứa con nít liền đập tay anh:
“Em
thấy rồi, anh khỏi cần kể công”.
“Em
yêu, nhiệm vụ anh thực hiện giá thấp nhất thường rơi vào khoảng 1000$ Mỹ… Em
xem… trả tiền anh đi!”
Ngải Ái
lườm anh:
“Em
không có tiền!”
Anh phì
cười, chỉ vào má:
“Vậy
hôn anh nhé!”
Không
thay đổi được anh, cô bất mãn:
“Hôm
nay mới nhận ra anh không phải trẻ con mà là rất trẻ con”.
Đành
phải nhích người lại gần, hôn chụt một cái vào má anh. Sau đó lại còn bị anh
hôn trộm lại một cái, rồi cười đến là thỏa mãn.
“Mộc
Dịch Triệt! Ghét!”. Thật sự rất muốn nổi cáu.
“Anh
sai thật à?”. Mộc Dịch Triệt giơ tay lên đầu hàng. “Giờ phải nhanh chóng giải
quyết chuyện cô bé kia… À, em chưa nói cho anh biết cô bé là ai?”
Ngải Ái
quay lại nhìn gương mặt trẻ con nhợt nhạt của Kiều An Kỳ:
“Cô bé
này là vị hôn thê của Mộc Duệ Thần”.
Mộc
Dịch Triệt mở to mắt, không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái:
“Em nói
lại lần nữa”
“Cô bé
tên Kiều An Kỳ… là … vị hôn thê của Mộc Duệ Thần”.
Rồi cô
quay gương mặt buồn bã đi.
Mỗi lần
nhắc tới tên anh ấy, mỗi lần nhắc tới danh xưng của Kiều An Kỳ là trái tim cô
cứ như bị dao đâm một nhát, càng nói miệng vết thương càng sâu và đau hơn.
Mộc
Dịch Triệt im bặt.
Trong
đôi mắt phức tạp không nhìn rõ được cảm xúc, anh quay sang nhìn thấy mặt cô tái
đi, nhếch môi cười gượng gạo.
Thật
ra, lòng cũng có chút ích kỷ…
Mặt tốt
trong anh đã được Ngải Ái đánh thức.
“Bé
con”. Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh cần phải nói cho
em biết chuyện này. Mộc Duệ Thần không có vị hôn thê”.
“Anh
đang an ủi em ư?”. Ngải Ái nhìn thẳng vào mắt Mộc Dịch Triệt và được anh khẳng
định chắc chắn, từ từ gạt tay anh xuống. “Chính miệng Angel nói cho em biết mà,
không thể giả được…”
“Đúng
là trước kia họ chọn một người con gái cho Mộc Duệ Thần nhưng cô ấy đã từ bỏ vị
trí đó… Hiện giờ, Mộc Duệ Thần không có vị hôn thê nào cả”.
Ngải Ái
quay mặt lại, kinh ngạc.
“À,
còn…”. Mộc Dịch Triệt chỉ tay vào Kiều An Kỳ đang nằm băng ghế sau. “Cô bé này
anh chưa gặp bao giờ. Rất có thể nó chỉ xuất hiện bên cạnh Mộc Duệ Thần mấy
ngày nay. Trước khi rời khỏi Mộc thị, mọi tin tức trong đại bộ phận Mộc gia anh
đều nắm trong lòng bàn tay”.
Mộc
Dịch Triệt không hề nhấn mạnh điều gì nhưng nghe giọng anh khá nghiêm túc và
chắc chắn.
Cô ngập
ngừng hỏi:
“Vị hôn
thế trước kia của Mộc Duệ Thần là ai…”
“Dĩ
nhiên là…”
“Chị
Tiểu Ái…”
Có
tiếng nói phía sau xe cắt ngang, Ngải Ái vội quay đầu lại nhìn thấy Kiều An Kỳ
từ từ ngồi dậy, xoa đầu, gọi tên cô trong sợ hãi.
“Em
nhận ra chị sao?”. Ngải Ái ngạc nhiên hỏi, gương mặt đeo mặt nạ của cô không
khỏi kinh ngạc.
“Đúng
là chị Tiểu Ái rồi, nhất định là chị rồi”.
Angel
nghe tiếng cô, bắt đầu kêu tên cô. Ngải Ái đỡ cô bé dựa vào mình, ngồi bên
cạnh:
“Angel.
Là chị đây. Sao hôm nay em không ở trong khách sạn, gã đàn ông xa lạ đó là ai,
đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Em
muốn xem triển lãm ở một số nơi. Sau khi xuống xe thì bị lạc đường, anh ta nói
sẽ đưa em đi… Sau đó thì đưa em đến đây, còn làm với em…”
Kiều An
Kỳ bật khóc. Ngải Ái vươn tay ôm vai cô bé, an ủi:
“Ổn
rồi, tên đó bị đuổi đi rồi. Em đừng sợ nữa ha”