“Dạ”.
Kiều An Kỳ dựa đầu lên vai Ngải Ái, nước mắt thấm đẫm áo cô. “Thật ra, em ra
ngoài cũng là để đi tìm chị Tiểu Ái…”
Ngải Ái
đưa tay lau nước mắt trên má cô bé, khẽ lắc đầu:
“Trước
khi đi được gặp em là chị vui rồi, sau khi đi rồi chị sẽ nhớ mình từng có một
người bạn tên Kiều An Kỳ…”
“Chị
Tiểu Ái, chị muốn đi đâu?”. Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ngải Ái.
“Đừng đi chị. Cậu chủ đi tìm chị suốt…”
“Anh ấy
tìm chị… thì chị phải về à?”. Ngải Ái lắc tay. “Chị không muốn sống vì anh ấy,
càng không muốn vì mục đích ích kỷ của anh ấy mà để bị lợi dụng… Cho nên, chị
sẽ đi thật xa… Sau khi về, em đừng nói cho anh ấy biết tung tích của chị”.
Ngải Ái
mở cửa xe, nhảy xuống đứng bên cạnh.
“Angel,
mong em thông cảm… Để Mộc Duệ Thần không thể tìm được chị, chị không đưa em về
được”.
“Em
yêu, em có chuyện quan trọng cần hỏi cô bé phải không?”
Mộc Duệ
Thần lên tiếng nhắc nhở.
Ngải Ái
nhìn chằm chằm vào Kiều An Kỳ đang hoảng hốt như con thỏ trắng, lặng lẽ lắc
đầu:
“Kiều
An Kỳ, xuống xe đi!”
“Xin
lỗi chị Tiểu Ái!”. Kiều An Kỳ đột nhiên cắn môi như hạ quyết tâm, gào lên. “Em
đã lừa dối chị”.
Rồi cô
bé nhảy xuống xe, nắm tay Ngải Ái:
“Em… Em
không phải vị hôn thê của cậu chủ. Do chị Lị Vi muốn em nói như vậy với chị
Tiểu Ái. Chị ấy cũng đối xử rất tốt với em… Cho nên…”
Cô bé
khóc.
Ngải Ái
đứng trước cửa xe, cười với cô bé:
“Cảm ơn
em đã thừa nhận, Angel”.
Nói
xong, quay người đi thật nhanh, lại nghe phía sau có giọng nam lạnh như băng
gọi tên cô:
“Ngải
Ái, đừng đi!”
Bước
chân khựng lại, đứng thẳng lưng, Ngải Ái không quay đầu lại, nhìn về phía xa.
“Mộc
Dịch Triệt, em muốn đi tìm anh ấy”.
“Em sẽ
hối hận!”
Giọng
nói lạnh lùng ấy nhắc nhở cô rằng nếu cô đi cô sẽ mất luôn cơ hội được anh giúp
đỡ.
Đây là
cơ hội duy nhất của cô, chỉ cần cô buông tay là sẽ có thể chạy trốn đến một nơi
thật xa.
“Không!”
Cô đưa
tay lên ngực, nghe tiếng trái tim mình đập mãnh liệt, bàn tay cô nắm chặt lại.
“Có lẽ…
Em đã hiểu lầm anh ấy… Đáng lẽ em nên tin anh ấy…”
Ngải Ái
nghe sau lưng có tiếng thở dài.
“Tại
sao không tin anh… Bé con, sao em không nghĩ cho anh?”
Ngải Ái
có cảm giác xót xa trong lòng.
Sống
mũi cay cay, cô kiên quyết nói.
“Không
có cách nào khác, Mộc Dịch Triệt… Em không thể buông tay anh ấy ra…”
Brừm…
Ngải Ái
nghe tiếng khởi động xe.
Quay đầ
lại thấy Mộc Dịch Triệt đã lái xe đi mất hút để lại một tầng bụi mù.
Anh ấy
đi rồi. Kiều An Kỳ cũng chẳng thấy đâu.
Ngải Ái
ngẩng đầu lên, chạy đi.
***
“Chị Lị
Vi… Em…”
Giọng
nói trong phone phát ra lúc Mộc Lị Vi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Cô ta nhíu
mày, uể oải nói:
“Em đi
đâu thế? Không phải chị đã nói em phải tới hầu hạ cậu chủ à?”
“Xin
lỗi chị Lị Vi. Em đã không đi gặp cậu chủ. Lúc nãy…”
Nghe
giọng Kiều An Kỳ vừa căng thẳng vừa hoảng loạn, Mộc Lị Vi đứng thẳng người, ả
có dự cảm chẳng lành:
“Em đã
làm gì?”
“Em đã
nói cho chị Tiểu Ái biết chuyện em nói dối. Em xin lỗi chị. Xin lỗi chị Lị Vi,
em không hề cố ý…”
Đồ
khốn!
Mộc Lị
Vi chửi thầm trong bụng nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức giận:
“Giờ
Ngải Ái đang ở đâu? Vẫn còn ở chỗ em à? Hay cô ta muốn em gọi cho chị để cảnh
cáo?”
“Không
ạ! Kiều An Kỳ lắc đầu. “Em thấy chị ấy ngồi vào trong taxi đi tới khách sạn,
chị Lị Vi…”
Điện
thoại bị ngắt.
Kiều An
Kỳ gác ống nghe, bước ra khỏi buồng điện thoại công cộng, mặt mày bất an.
Đầu óc
cô bé vô cùng hoảng loạn và rối bời. Cô bé không thể biết được rốt cuộc điều gì
đúng, điều gì sao [What is right, what is wrong].
**
Mộc Lị
Vi nhanh chóng trang điểm, rồi đi tới trước cửa phòng Mộc Duệ Thần, không cần
ấn chuông, đẩy cửa đi vào trong.
Bóng
tối bao trùm cả căn phòng, cô nhìn thấy có một người đàn ông cao gầy đang nằm
dài trên ghế nệm, trong đôi mắt đen không thể che giấu được sự nóng lòng và
căng thẳng.
Cậu chủ
đang lo lắng cho một con đàn bà.
Mộc Lị
Vi rất muốn hừ lạnh một tiếng nhưng ả chỉ thờ phì một cái ra đằng mũi, bước
chân tới giữa phòng, đứng trước mặt Mộc Duệ Thần.
“Cậu
chủ!”
“Ai cho
phép cô vào đây”. Anh khàn giọng nói, híp mắt lại để không ai có thể nhận ra sự
suy sụp của anh lúc này. “Đi ra ngoài!”
“Cậu
chủ muốn tìm Ngải tiểu thư”. Mộc Lị Vi cười, không giống như đang hỏi mà là
đang khẳng định. “Tôi biết cô ấy ở đâu”.
Chớp
mắt, ánh mắt Mộc Duệ Thần sáng lên, lạnh lùng nhìn gương mặt tự tin của Mộc Lị
Vi:
“Cô
muốn tới để ra vẻ sao”. Vẫn là giọng nói khẳng định chứ không phải là đang tra
hỏi.
Mộc Lị
Vi chớp mi mắt, ngồi xuống bên cạnh Mộc Duệ Thần.
“Lị Vi
biết cậu chủ không tin… Nhưng… Tôi chắc chắn tôi có thể tìm được cô ấy…Vì người
của tôi hôm nay đã nhìn thấy cô ấy trong một tiệm bánh kem ở phía tây thành
phố… Chỉ cần lần theo đầu mối duy nhất này, với thế lực của cậu chủ nhất định
có thể đưa được Ngải tiểu thư về”.
Mộc Duệ
Thần đứng dậy, muốn đi ngay.
“Cậu
chủ, Ngải tiểu thư đi cùng với Mộc Dịch Triệt”. Mộc Lị Vi cười quyến rũ. “Sao
tôi có thể dễ dàng cung cấp thông tin này cho cậu chủ được chứ. Bởi vì, tôi còn
có tin này quan trọng hơn muốn báo cho cậu chủ biết”.
Mộc Duệ
Thần không quay đầu lại, gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh rồi quay người lại:
“Nói”
Mộc Lị
Vi biết rằng cậu chủ vừa ra lệnh điều động toàn bộ người để đi bắt Ngải Ái.