Ngải Ái
ngẩn ra, nhỏ giọng:
“Tổng
giám đốc bị đội nón xanh hả?” [Ám chỉ bị cắm sừng]
Mộc Duệ
Thần:
“Đừng
hỏi mấy câu vớ vẩn”.
“Tôi
nhất đinh sẽ… sẽ rất hận anh ta, càng yêu bao nhiêu, càng hận anh ta bấy
nhiêu”.
Lòng cô
quét qua một vết thương không rõ ràng.
“Nếu
không thể cho tôi tất cả thì đừng nên hứa hẹn điều gì… Tôi với anh ta thật…
Nhưng…”
Mộc Duệ
Thần giật mình cúi đầu lắng nghe Ngải Ái nói, dựa người vào ghế nệm không nói
một lời.
Cô ôm
ngực, ngồi xổm xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. “Nhưng… tại sao tôi
lại có cảm giác này”.
Anh
bước tới cạnh cô, bế cơ thể mềm mại của cô, cả hai cùng ngồi xuống ghế nệm.
“Cô sao
thế?”. Anh thấp giọng hỏi. “Hãy nói cho tôi biết ai đã phản bội cô, nhìn mặt cô
rất đau khổ?”
Đột
ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt sũng nước.
“Tôi…
Tôi…”
Thật kỳ
lạ, tại sao cô phải đau lòng chứ, đây là vấn đề Mộc Duệ Thần hỏi cô cơ mà. Ngải
Ái biết bản thân mình luôn được người đàn ông tốt nhất trên đời dùng cách dịu
dàng nhất để yêu cô – Bắc Hàn, chưa bao giờ anh khiến cô bị tổn thương nhưng
tại saoo từ cảm thông lại chuyển thành cảm giác đau lòng thế này.
“Nếu
người đã phản bội cô xuất hiện một lần nữa trước mặt cô cô sẽ làm gì?”
Mộc Duệ
Thần ghé sát vào cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô:
Cô
không né tránh anh, kinh ngạc nhìn vào gương mặt anh, lắp bắp nói:
“Tôi
không có”
Anh
cười. “Cô không có gì?”
“Tôi
không có phản bội anh”
“Thật
chứ?”
“Hãy
tin tôi, tôi không…”
Khoan
đã! Cô đang nói gì.
Ánh mắt
Ngải Ái bừng tỉnh, bình tĩnh xô Mộc Duệ Thần ra, nhảy xuống ghế:
“Tổng
giám đốc, nãy giờ tôi nói linh tinh đấy, tôi cũng không hiểu tôi nói gì”.
“Không
sao”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần ấm áp trở lại. “Tôi hiểu là được”.
“Tổng
giám đốc”.
“Tôi
tin cô”. Anh ghé sát mặt vào má cô. “Cho nên không được hận tôi, đây là mệnh
lệnh”.
Ngải Ái
như bị rơi vào trong sương mù, nỗ lực nhớ lại tình cảnh vừa xảy ra với Mộc Duệ
Thần, cô nhớ rằng cô đã nghe điện thoại của Bắc Hàn, sau đó… lộn xộn.
Trời
ơi! Cô chưa già mà đã lẩm cẩm rồi ư?
Mộc Duệ
Thần đứng dậy:
“Trợ lý
Ngải, bữa tiệc bắc đầu rồi”
“Vâng,
đúng thế, thưa Tổng giám đốc”
Cô vội
vã bước chân theo sát phía sau Mộc Duệ Thần, hai tay xoa trán, nhíu mày. Môc
Duệ Thần nhìn thẳng về phía trước, không nói gì với Ngải Ái, môi nở nụ cười
lạnh lẽo.
Nguyên
nhân bé con bị mất trí nhớ, người đứng sau chuyện xảy ra hai năm trước là ai…
Không cần đoán nữa…
Bây giờ lý lịch của gã đó rất đáng ngờ.
***********
Ngải Ái
và Mộc Duệ Thần ra khỏi phòng, đứng ngay cầu thang nhìn đám đông phía dưới, các
đầu ngành vẫn đang phát biểu nên đành phải đứng đó đợi.
“Trợ lý
Ngải, chuyện cô đã đồng ý với tôi chưa quên chứ?”
Mộc Duệ
Thần đột nhiên quay đầu lại nói với người đứng cạnh mình. “Tôi không thích
những ai nuốt lời”.
“Dĩ
nhiên là không”. Ngải ái ngẩng mặt lên, cười tươi, thoải mái tự tin. “Nhiệm vụ
Tổng giám đốc giao nhất định tôi sẽ hoàn thành, tôi sẽ tường thuật lại cụ thể
chi tiết quá trình tôi cưỡng hôn Tổng giám đốc và bày tỏ sự áy náy của mình”.
Khẽ
nhíu mày, Mộc Dịch Triệt dịch người qua, hai tay đặt lên lan can, hứng thú nhìn
cô.
“Cô đã
lên kế hoạch gì”
Không
phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Bởi vì anh quá hiểu cô bé ngốc nghếch này.
“Không
có”
Ngải Ái
xua tay, khóe miệng cong lên. “Tổng giám đốc đang đe dọa tôi mà, sao tôi dám
không làm theo chứ?”
“Cô
không muốn làm người tình của tôi?”
“Ngài
lại hỏi tôi vô ích rồi”.
“Tại
sao?”
“Tổng
giám đốc, tôi đã có bạn trai”.
“Bạn
trai của cô là tôi”.
Ngải Ái
hít vào thở ra thật sâu, quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của
Mộc Duệ Thần. “Tổng giám đốc lại coi tôi là bạn gái cũ của ngài, tôi không phải
bé con của anh”.
“Cô dựa
vào gì để khẳng định như vậy”. Mộc Duệ Thần nói. “Cô có phải là bé con của tôi
hay không điều đó không còn quan trọng nữa, vì sớm hay muộn gì cô cũng sẽ là
của tôi”.
Ngải Ái
lạnh lùng. “Tổng giám đốc tự tin quá nhỉ? Sao ngài cứ muốn đặt quy tắc ngầm với
tôi vậy?”
“Nếu
bây giờ cô hôn tôi”. Mặt không đổi, anh ra lệnh. “Tôi sẽ hủy yêu cầu cô
thừa nhận đã cưỡng hôn tôi”.
“Không
cần đâu”. Ngải Ái chán nản, có lúc cô có cảm giác Mộc Duệ Thần rất lạnh lùng
nhưng cũng có lúc cô thấy anh ta ngây thơ chẳng khác một đứa con nít, như bây
giờ vậy.
Cô nhún
vai:
“Không
cần Tổng giám đốc hủy yêu cầu đó, chỉ mở miệng xin lỗi vì đã cưỡng hôn ngài có
gì khó đâu”.
Ánh mắt
sắc bén quét qua cô, quá hiểu cô đang nghĩ gì.
Anh lấy
từ trong người ra một chiếc USB màu đen, nắm trong lòng bàn tay. “Một nụ hôn
đổi lấy cái này, cô thấy sao?”
Hai mắt
Ngải Ái sáng lên, kinh ngạc:
“Đây
là… Đây là USB chưa video clip?”
Mộc Duệ
Thần mỉm cười.
Cô dè
dặt thận trọng nhìn Mộc Duệ Thần thấy anh cười, thái độ khá nghiêm túc, chẳng
lẽ anh ta có ý định tha cho cô.
“Thật
chứ?”. Cô xác nhận lại một lần nữa. “Anh có sao ra cái nào không?”
“Cho ba
mươi giây quyết định”. [:") Mình thích em zai quá].
Giọng
nói có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Nhanh”
Ngải Ái
nhướng mày, nhón chân lên choàng tay qua cổ Mộc Duệ Thần, hôn môi Tổng
giám đốc.
Cô cắn
môi anh, cắn mạnh.
Anh thả
tay xuống, để cô từ từ cắn.
Hai
người không có sự xâm nhập, Mộc Duệ Thần cứ để cho cô cưỡng hôn anh, sau đó rời
khỏi môi cô mỉm cười.
Ngải Ái
nhìn nụ cười đó, cảm thấy gió lạnh nổi lên bốn phía.