Cô máy
móc quay đầu lại, thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, mọi người đang chăm chú theo
dõi chuyện xảy ra bên trên, đặc biệt là những ánh mắt của các nữ đồng nghiệp
sắc bén chỉa thẳng vào cô như muốn phóng hàng vạn phi tiêu, ánh mắt đó ám chỉ:
Đồ con lừa.
Cho dù
có cả trăm cái miệng cũng khó mà giải thích, chỉ hận không thể chui xuống địa
ngục ngay.
Cô vội
quay đầu lại, buông Mộc Duệ Thần ra oán hận:
“Anh cố
ý!”
Mộc Duệ
Thần phì cười.
“Cô nói
tôi mắc bệnh tâm thần phân liệt kiêm hoang tưởng đúng không?”
Ngải Ái
không thể phản bác.
Tổng
giám đốc quá siêu việt, bất kỳ phong thanh gì cũng đều truyền được tới tai của
Mộc Duệ Thần là sao?
“Bữa
tiệc xin cứ tiếp tục”.
Mộc Duệ
Thần đặt USB vào trong tay Ngải Ái rồi quay người đi xuống cầu thang.
Ngải Ái
nhìn theo anh, đờ đẫn lê hai chân đi theo…
Hình
ảnh trợ lý Ngải chủ động cưỡng hôn Tổng giám đốc cứ ám ảnh các nhân viên trong
công ty nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào “bạn gái tin đồn” của Tổng giám đốc đẹp
trai thông minh của họ.
Tổng
Giám đốc bước lên bục, bên dưới đồng loạt vang lên những tràng pháo tay, phát
biểu lưu loát về kế hoạch cũng như những định hướng phát triển của công ty
trong thời gian tới, trình tự rõ ràng, hai hước thú vị khiến mọi người thích
thú, chăm chú lắng nghe.
Ngải Ái
ngồi im ru, không dám quay đầu nhìn đi đâu do sợ đụng phải những ánh mắt oán
hận. Cô ngồi trên ghế mà cứ như đang ngồi trên đống lửa.
Tin đồn
cô tại ra đã bị phá tan bởi thằng nhóc xấu xa họ Mộc kia. Hiện tại, cô đã
là cái gai trong mắt của các đồng nghiệp nữ. Nhưng nếu USB đã ở trong tay
cô, Mộc Duệ Thần sẽ không thể dùng thứ này để đe dọa cô được nữa…
Từ khi
vào làm trong Mộc thị, cuộc sống cô đã bị đảo lộn, không còn bình yên… Cho nên,
cô quyết định sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ xin nghỉ việc.
Mộc Duệ
Thần phát biểu xong liền đi thẳng lên tầng hai, bỏ Ngải Ái lại giữa bầy sói.
Ngải Ái
đang định đứng dậy thì thấy một đám các đồng nghiệp nữ cầm ly rượu đi tới như
sói như hổ.
“Trợ lý
Ngải, chúng tôi đang chờ nghe cô xin lỗi sau bài phát biểu của Tổng giám đốc,
tại sao lại không có vậy?
“Trợ lý
Ngải, tôi có nhìn nhầm không nhỉ? Cô đã cưỡng hôn Tổng giám đốc?”
“Tổng
giám đốc bị hoang tưởng thật chứ? E là trợ lý Ngải còn bị hoang tưởng nghiêm
trọng hơn Tổng giám đốc đấy…”
“Trợ lý
Ngải…”
Đám
đông bu xung quanh lao nhao, cổ họng cô khô đét không nói được câu nào.
Có câu
này rất đúng với tình cảnh hiện giờ của cô: Gậy ông đập lưng ông…
******************
“Tôi…
không…”
Đối mặt
với một loạt chỉ trích như vậy, Ngải Ái không biết phải trả lời thế nào, phải
nói gì lúc này.
Đúng
lúc đó, một người cô quen tách đám đông bu quanh Ngải Ái nói:
“Trợ lý
Ngải, Trưởng phòng Trịnh có việc quan trọng cần tìm cô, cô đi nhanh đi”.
Ngải Ái
ngẩng đầu lên, đó là Mạnh Á Xuyên.
Cô gật
đầu lia lịa đi cùng với Mạnh Á Xuyên. Khi thoát khỏi đám người đó, cô thở dài.
“Cảm ơn
Mạnh Á Xuyên đã cứu tôi”.
“Khỏi
cần cảm ơn, tôi phải cứu cô vì tôi nợ cô”.
Tiếng
nhạc không lớn nhưng vẫn át được câu nói của anh.
Ngải Ái
nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó ly rượu xuống.
“Mạnh Á
Xuyên, mai tôi sẽ xin nghỉ việc, cảm ơn anh mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi…”
Mạnh Á
Xuyên và cô ngồi một bàn trong góc phòng, lắc đầu: “Quyết định là của cô, không
cần áy náy với tôi”.
Im lặng
một lúc lâu, Mạnh Á Xuyên cầm ly rượu lên, khuôn mặt trắng hồng đỏ bừng, đôi
mắt sáng nhìn Ngải Ái ôm đầu:
“Tiểu
Áu, cô và tổng giám đốc… có gì à…”
“Không…”.
Ngải Ái ngẩng đầu lên phủ nhận. “Tôi và Tổng giám đốc không có gì cả… Màn vừa
nãy là trò đùa của chúng tôi đấy, đến anh mà cũng tin là thật ư?”
Mạnh Á
Xuyêncười, để lộ hàm răng sáng bóng. “Nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô”.
Thấy cô
nhìn mình làm ra vẻ không hiểu, Mạnh Á Xuyên nói tiếp.
“Lúc
đó, cô đang đọc tin tức về Mộc thị trên báo, ánh mắt cô rất đau khổ như đang
nhớ lại, đặc biệt mỗi lần tôi nhắc tới Tổng giám đốc, cô đều đánh tróng lảng,
ngoại trừ việc cậu ta làm cô tổn thương ra, thì cô sẽ không có biểu hiện đó
đâu”.
Mạnh Á
Xuyên lại uống rượu.
“Nếu cô
từng có quan hệ với Tổng giám đốc, tôi nghĩ đó là mối quan hệ rất đặc biệt”.
Dưới
ánh đèn, Ngải Ái không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Mạnh Á Xuyên.
Giọng
anh vững vàng, nghe có vẻ hơi ảm đạm.
“Mạnh Á
Xuyên, sao anh lại nói giùm Mộc Duệ Thần”. Ngải Ái khó hiểu. “Anh ta đã cho anh
bao nhiêu tiền?”
“Đó là
cảm nhận của tôi thôi”. Anh ngẩng đầu lên, xúc một miếng bánh kem đưa cho Ngải
Ái. “Qua rồi thì đừng để trong lòng nữa. Bánh kem pho mai hương chanh cô thích
ăn nhất đây”.
“Sao
anh biết tôi thích ăn nhất?”. Ngải Ái thấy lạ, người mới gặp mấy ngày đã có thể
biết cô thích ăn gì, thích mặc gì, thích nói gì sao.
“Lần
trước cô đã ăn tới mấy cái”. Mạnh Á Xuyên so vai.
“Lần
trước ư? Tôi đi ăn bánh kem với anh hồi nào?”. Ngải Ái nghiêng đầu cố nhớ lại.
“Cô đã
quên rồi”. Mạnh Á Xuyên đưa miếng bánh vào miệng. “Tôi không thích đồ ngọt,
không hiểu tại sao cô và nó lại ăn ngon đến vậy?”
Ngải Ái
có cảm giác như mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh, bởi vì mỗi câu
Mạnh Á Xuyên nói cô nghe chẳng hiểu gì cả.