“Cho
tôi một miếng Mạnh Á Xuyên”. Ngải Ái nhìn thấy Mạnh Á Xuyên ngấu nghiến ăn bánh
kem, la lên. “Anh cho tôi mà sao lại ăn nhanh vậy”.
“Cũng
không tệ”.
Mạnh Á
Xuyên liếm vết bơ dính trên môi.
“Lấy
cho tôi cái nữa, cũng cái này”.
“Hả?”.
Ngải Ái trừng mắt. “Anh ăn hết rồi à”.
Mạnh Á
Xuyên không nói gì, cắm cúi ăn chiếc bánh kem Ngải Ái đưa cho.
Ngải Ái
sững sờ nhìn Mạnh Á Xuyên ăn hết chiếc bánh, đưa tay sờ trán anh:
“Anh
không sao chứ?”
“Không
sao?”. Ăn như gió, lại yêu cầu. “Lấy tôi cái nữa”.
“Anh!”
“Ngoan”.
Mạnh Á Xuyên gõ trán cô. “Đi lấy cho tôi đi”.
Ngải Ái
đành đứng dậy đi lấy bánh kem, lòng không thể nào hiểu nổi Mạnh Á Xuyên bị cái
gì kích tích, ăn hết cái này đến cái khác.
Mạnh Á
Xuyên nhìn theo Ngải Ái, nụ cười trên môi biến mất, nhạt dầu, lộ vẻ cay đắng.
Cầm ly
rượu Ngải Ái lên, mắt Mạnh Á Xuyên lóe sáng, đầu ngón tay đặt trên miệng ly
rượu thần không biết quỷ không hay nhỏ vào đó một giọt nước trong suốt, hòa tan
vào trong ly rượu/
Lúc
này, Ngải Ái cũng đã cầm bánh ngọt quay lại đưa ra trước mặt Mạnh Á Xuyên.
“Cho
anh này”.
“Cảm
ơn”.
Mạnh Á
Xuyên tiếp tục cắm cúi ăn.
“Ăn
ngon vậy sao?”. Ngải Ái mở to mắt nhìn anh. “Mặc dù tôi rất thích ăn món này
nhưng cũng không tới mức như anh ăn được bốn, năm cái, ngưỡng mộ anh thật
đấy”.
“Ngon!”
Mạnh Á
Xuyên nhàn nhạt mỉm cười.
Bé con,
chắc là em quên rồi.
Ánh mắt
em nhìn anh, ngồi dưới ánh nắng mặt trời, ăn bánh kem, gương mắt đẫm nước mắt.
Anh đã
tưởng anh làm tổn thương em nhưng kết quả là em đau lòng vì nó.
Bánh
kem chẳng phải rất ngọt sao? Nhưng tại sao anh ăn vào lại thấy đắng nghét?
Hóa ra
đều có nguyên do của nó.
Nhìn em
tươi cười vui vẻ, nhưng anh lại không thể ôm em, không thể hôn em… Mà phải đưa
em tới cho nó…
Sau hai
năm, anh gặp em trước nó nhưng người em yêu vẫn luôn là nó.
Sau vụ
nổ, anh đã hiểu ra được một điều… Chỉ cần em không mất tích… chỉ cần vĩnh viễn
được nhìn thấy em… Với anh, thế là đủ… Không cần em phải thương hại anh, anh đã
thấy mình là một thằng hèn. Bởi vì tất cả những gì bọn anh làm đều là để bảo vệ
em.
*****************
Mạnh Á
Xuyên rót rượu vào ly Ngải Ái.
“Tiểu
Ái, sắc mặt của cô không khá lắm”.
Ngải Ái
thở dài. “Tuy ngày mai tôi quyết định xin nghỉ việc nhưng vì trò đùa lúc nãy,
tôi thấy ánh mắt của những người ở đây nhìn tôi rất khác…”
“Đừng
để ý đến họ”. Mạnh Á Xuyên đưa ly rượu cho cô. Uống rượu vào sẽ thấy khá hơn
đấy”.
Nhận ly
rượu anh đưa, Ngải Ái nhìn rượu sóng sánh trong ly không nghi ngờ gì đưa lên
miệng uống.
“Sao
rồi?”. Mạnh Á Xuyên chùi miệng, cầm áo khoác của Ngải Ái để bên cạnh lên. “Nếu
không muốn ở đây nữa thì để tôi đưa cô về”.
Ngải Ái
có cảm giác da mặt mình tê tê.
“Được
rồi”
Cô mặc
áo khoác vào, cùng Mạnh Á Xuyên bước ra khỏi phòng hội nghị, cảm giác hai chân
nhẹ tưng:
“Mạnh Á
Xuyên”
Hai tay
đỡ vai Mạnh Á Xuyên, bước chân lảo đảo. “Tôi không… có say”.
Mạnh Á Xuyên
bế cô lên đi trong sảnh vắng người.
Cho dù
đang bế cô nhưng anh vẫn đi khá nhanh ra khỏi sảnh, đi tới chiếc xe thể thao
màu đen, đặt Ngải Ái lên ghế trước, rồi ngồi vào xe.
“Ừ”.
Ngải Ái nửa nằm nửa ngồi, xoa trán đau ê ẩm. “Mạnh Á Xuyên… sao anh lái xe
được?”
“Lần
này anh sẽ đưa em an toàn đến nơi cần đến”.
Mạnh Á
Xuyên quay sang, nhìn cô, không kìm lòng được đưa tay vuốt ve má cô. “Đừng lo
bé con”.
“Đi đâu
thế?”. Nửa tỉnh nửa say, Ngải Ái mở mắt nhìn người đối diện. “Mạnh Á Xuyên…
anh… sao trông anh rất lạ”
Anh nắm
tay cô, áp vào má mình dịu dàng hỏi:
“Em
nhận ra gương mặt này sao?”
Hai tay
cô lướt trên mặt anh.
“Da rất
đẹp và giống với Mộc Duệ Thần”.
Mạnh Á
Xuyên cười.
Anh
ngụy trang đơn giản, cố ý giữ lại một nửa dáng vẻ trước kia chỉ để mong chờ cô
sẽ nhận ra… Nhưng cho dù hiện tại có để lộ bộ mặt thật của anh ra đi nữa, cô
chỉ nhớ ra anh có gương mặt giống Mộc Duệ Thần…
“Ha ha,
giống Mộc Duệ Thần ư?”. Mạnh Á Xuyên nắm tay cô, cúi xuống. “Vậy có một cái
tên, em có muốn nghe không?”
“Hả?”.
Ngải Ái nhíu mày. “Ai cơ?”
“Mộc
Dịch Triệt”
Cô cau
mày, một lúc lâu sau, lắc đầu mơ màng nói. “Tôi… không biết!”
“Được
rồi”. Mộc Dịch Triệt [Bắt đầu khôi phục danh hiệu
Đầu óc
Ngải Ái nặng nề không suy nghĩ được điều gì, mắt ríp cả lại, cô ưm vài tiếng,
lẩm bẩm. “Ừm… mệt thật”
“Đừng
nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi”
Mộc
Dịch Triệt nhắm nghiền hai mắt, cúi xuống hôn vào mắt cô, rồi ngồi thẳng người,
gương mặt lạnh lùng, vấn vương nét buồn thảm.
Làm thế
này là đúng hay sai, anh không rõ.
Làm thế
này là giải cứu hay đẩy cô vào địa ngục anh còn chưa biết.
Chỉ vì
anh không muốn lại phải nhìn thấy cô khóc…
*******************
“Thiếu
gia, đây là toàn bộ tư liệu đã điều tra được, mặc dù không thể điều tra toàn bọ
người trong Mộc gia, nhưng danh sách các nhân vật cộm cán đều ở đây”.
Thanh
Dạ trình lên một chồng tài liệu, đứng nghiêm trang.
Bắc Hàn nhận tư liệu chăm chú lật xem rồi đan hai tay vào nhau đặt lên bàn:
“Họ đều
bảo thủ hết sao?”
“Không
hẳn”. Thanh Dạ bước tới đứng trước mặt Bắc Hàn rút ra một tài liệu. “Rất có thể
sẽ cạy được miệng người này”.
“Chi
nhánh của Mộc thị tại Nhật Bản được điều hành bởi Mộc Tụng, công ty này khá bí
mật, chủ yếu phụ trách công việc ám sát, trong số những thuộc hạ có rất nhiều
sát thủ ưu tú, trong đó không thể không nhắc tới con trai của Mộc Tụng là Mộc
Dịch Triệt. Mộc Dịch Triệt hai năm trước đã bị gạch tên khỏi Mộc thị. Mặc dù
anh ta chỉ là con riêng của Mộc Tụng nhưng không được coi là người của Mộc gia,
thậm chí còn bị hạn lệnh trong ba năm không được đặt chân vào khu biệt thự của
Mộc thị. Tôi đoán, anh ta có thể lợi dụng được”.
Thanh
Dạ từ tốn nói với Bắc Hàn.
“Thiếu
gia thấy sao?”.
Bắc Hàn
cười hiền nhưng trong đôi mắt xanh lam ẩn chứa thứ ánh sáng lạnh lẽo. “Sát thủ
hạng 7 thế giới, công khai ám sát người của tổ chức xã hội đen lớn nhất
Nhật Bản Yamaguchi, suýt nữa thì bị Yamiguchia giết chết – Mộc Dịch Triệt”.
“Đúng
thế thưa Thiếu gia”.
“Tôi
nên thấy may mắn vì anh ta đã tách khỏi Mộc gia”. Bắc Hàn ngả đầu trên ghế,
quay mặt nhìn máy bay rẽ mây bên ngoài cửa sổ. “Cô quen hắn ta?”
“Từng ở
cùng với nhau trong trường đào tạo sát thủ”.
Bắc Hàn
hứng thú quay đầu lại.
“Hả?
Vậy cô có biết anh ta được gọi là gì không?”
“Hắn
ư?” Thanh Dạ nghĩ ngợi một lúc rồi nói. “Phế vật”.
Đôi mắt
xanh lam nhìn cô dò xét sau đó nở nụ cười.
“Hãy
tin cho ra tung tích của Mị, sát thủ hạng 7 thế giới bị gọi là “Phế vật” mất
tích hai năm nay, rất có thể anh ta sẽ quấy rối kế hạch của chúng ta”.
“Vâng thưa
cậu chủ”. Thanh Dạ nghe xong, quay người định bỏ đi thì bị Bắc Hàn gọi giật
lại.
“Thiếu
gia có yêu cầu gì?”
“Thanh
Dạ, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là sát thủ hạng 9 thế giới, không ghen tị với
“Phế vật” sao?”
“Xùy!”.
Thanh Dạ khinh thường. “Ẻo lả như đàn bà…” [Cái đoạn này đang nghiên cứu, bữa
nào quay lại bổ sung].
Bắc Hàn
kinh ngạc rồi mỉm cười. “Tốt, cô ra ngoài đi”.
“Vâng,
thưa thiếu gia”.
Thanh
Dạ ngồi trước cửa sổ cabin, tay đặt lên kính vẽ những ký tự loằng ngoằng. Tuy
khá khó đọc nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đó là những chữ M.
Tất cả
những người trong tổ chức sát thủ đều biết đó là chữ viết tắt trong tên của Mị.
Tuy
nhiên từ khi Mị bị khai trừ khỏi tổ chức sát thủ, biệt danh này cũng biến mất,
không một ai nhắc lại.
*************************
“Cậu
chủ, đến khách sạn rồi”.
Mộc
Giản mở cửa xe, nhắc nhở người đang ngồi trầm tư băng ghế sau. “Cậu chủ?”
Mộc Duệ
Thần bừng tỉnh, quay đầu lại, bước xuống xe, đi vào trong khách sạn.
“Cậu
chủ, cậu vẫn chưa ăn gì trong bữa tiệc, có cần chuẩn bị bữa tối không?”. Mộc
Giản nhìn cậu chủ đi trong hành lang vẫn trầm tư không khỏi lo lắng.
“Cậu
chủ, sắc mặt cậu chủ không được tốt, có cần gọi bác sĩ không?”
“Không
cần đâu chú Giản. Tôi khỏe”. Mộc Duệ Thần nói như vậy nhưng mày càng nhíu chặt
lại. “Phía chủ tịch định khi nào?”
“Ba
ngày nữa sẽ cử hành nghi thức đính hôn của cậu chủ và tiểu thư Angel, ngay ngày
mai cậu chủ và Angel phải bay về khu biệt thự Mộc gia, đây là lệnh của chủ
tịch”.
Mộc
Giản nhìn lịch trunhf.
“Cậu
chủ, tiểu thư Anglel đã thông qua lần xét nghiệm máu của người phía chủ tịch,
cô bé đúng là có nhóm máu trùng với nhóm máu của cậu chủ, có thể mang thai con
nối dõi, nên lần này chủ tịch không thể lấy phu nhân ra để đe dọa cậu chủ
được”.
“Chú
Giản”. Mộc Duệ Thần ngắt lời Mộc Giản. “Trong thời gian tôi phải bay về Tổng,
chú hãy chăm sóc cô ấy”.
“Tiểu
thư Ngải sao? Xin cậu chủ hãy yên tâm”.
Mộc Duệ
Thần gật đầu, dặn dò vài chuyện trong công ty rồi một mình đi vào trong phòng.
Hôm nay
anh đã đưa cho cô chiếc USB, vật duy nhất có thể trói buộc cô, anh chắc chắn
ngày mai thể nào cô cũng sẽ xin nghỉ việc, rời xa anh.
Sự đe
dọa cũng có hạn chế, sẽ kéo dài được bao lâu?
Cô đã
quên anh, anh sẽ khiến cô nhớ lại.
Cô coi
anh như người xa lại, anh sẽ làm cho cô phải yêu anh.
Sau
chuyện dối trá về M7, anh nghi ngờ những gì Mộc Lị Vi nói là thật nên anh muốn
hỏi bé con, cho dù cô không nhớ dudwwocj gì nhưng anh vẫn muốn hỏi cô rằng cô
có phản bội anh không và anh sẽ tin cô.
Cô mất
tích bao nhiêu ngày, anh nhớ cô bấy nhiêu ngày.
Nếu
trước đây không nghi ngờ cô, có lẽ đã không để mất cô hai năm – Hai năm sống
trong đau khổ, chỉ có anh mới cảm nhận được.
Vì thế,
anh cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở Mộc thị.
Hai năm
tập trung ngồn nhân lực, lấy được lòng tin của phần đông những người trong Mộc
gia mà không dựa vào vị trí người thừa kế… Có lẽ vẫn không đủ để chống lại cả
gia tộc Mộc gia. Việc cần làm lúc này là tranh thủ lễ đính hôn, cứu mẹ ra.
Cho dù
không nắm chắc vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì
anh còn phải bảo vệ bé con, làm cho cô yêu anh, tin tưởng anh.
Mộc Duệ
Thần đẩy cửa phòng khách sạn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Đóng cửa lại, anh cởi áo
khoác quăng trên thành ghế ngã vật xuống ghế da màu đen, nhăn trán.
Trên
bàn là bản báo cáo kết quả xét nghiệm máu của Kiều An Kỳ mà Mộc Giản đã cung
cấp, xác nhận vêệc trùng nhóm máu giữa cả hai, khó tin thật – Người có nhóm máu
trùng với anh ngoài Ngải Ái ra không thể có người thứ hai, trừ khi…
“Ưm…
Nóng quá”.
Tiếng
thì thầm của con gái nghe rất quen… Hmm… Cắt đứt suy nghĩ trong đầu Mộc Duệ
Thần.
((^o^)/
Chương sai có kinh hỉ nha~~~)