Mộc Lị
Vi nhíu mày hỏi cô bé đang ngồi trong góc tường:
“Này cô
bé kia, ai cho cô ngồi ở đây? Ngồi đây làm gì?”
Cô bé
có lẽ đã rất sợ hãi, ngẩng gương mặt tội nghiệp lí nhí trả lời:
“Em… Do
người đó… Cậu chủ không muốn em… Em không dám về phòng… Sợ… Bị đánh… Nên chỉ
dám ngồi ở đây…”
Đồ bán
thành phẩm vô dụng như mày sao cậu chủ có rủ lòng thương được chứ?
Mộc Lị
Vi trong lòng khinh bỉ còn miệng thì lại nở ra nụ cười:
“Vậy à.
Em đừng sợ. Lại đây. Chị dẫn em về phòng nhé”
Cô bé
ngước mắt lên:
“Được
không ạ?”
“Không
sao đâu, vào phòng chị nào. Sẽ không ai dám đánh em đâu”. Mộc Lị Vi niềm nở đi
tới cạnh cô bé nắm tay. “Em đừng tự tin như vậy. Em và các cô bé kia đều có thể
trở thành con dâu của Mộc gia đấy, chỉ cần trong bụng… có thai đứa con có dòng
máu chính thống”.
“Phu
nhân của cậu chủ hả chị?”. Cô bé ngẩng đầu lên. “Sẽ trở thành vợ của người đẹp
trai kia ạ?”
“Đúng
thế!”
Đầu Mộc
Lị Vi bắt đầu nảy sinh một ý đồ có lợi với mình. Cô ta nắm chặt tay cô bé:
“Em tên
gì?”
“Kiều
An Kỳ ạ!”
“Angel,
chị gọi em là Angel nhé? Đừng sợ. Sau này có chuyện gì cứ nói với chị. Chị đảm
bảo không ai dám đánh em đâu. À, đúng rồi. Em đói bụng không? Chị dẫn em đi ăn
nhé?”
Kiều An
Kỳ chớp chớp đôi mắt ngây thơ:
“Được
không ạ…”
“Dĩ
nhiên là được. Em cứ gọi chị là chị Lị Vi”. Mộc Lị Vi cười dịu dàng một cách
không tự nhiên. “Đi theo chị!”
Kiều An
Kỳ như cây tầm gửi liền nắm chặt tay Mộc Lị Vi. Cô bé mở to mắt ngạc nhiên rồi
gật đầu với Mộc Lị Vi:
“Cảm ơn
chị Lị Vi. Em cảm ơn chị”.
Mộc Lị
Vi nhoẻn miệng cười, cũng không nói gì nữa. Con dâu Mộc gia, quả là một danh xưng
không tồi nhưng chẳng tốt đẹp gì đâu. Bởi vì cuộc sống của những người phụ nữ
trong cái tập đoàn đó chẳng khác gì địa ngục!
*************
Ngải Ái
và Thang Tiểu Y trở về nhà trọ dọn dẹp tắm rửa thay quần áo, sau đó bắt tắc xi
đến bệnh viện tư Bắc thị.
Lúc
đứng trước cổng bệnh viện, Ngải Ái chần chừ:
“Này
Thang Thang, Bắc Hàn có ở đây không vậy. Hay giờ tớ không vào cùng cậu nhé.
Ngày mai tụi mình gặp nhau ở trường!”.
“Trước
sau gì chẳng phải gặp. Cậu sợ gì trời!”. Thang Tiểu Y liếc mắt với cô. “Không
sao đâu. Bắc Hàn rất hiểu cậu, thường nghĩ cho cậu. Tớ đoán anh ấy biết cậu xấu
hổ nên sẽ không xuất hiện trước mặt cậu đâu nên bọn mình không gặp anh ấy ở đây
đâu. Đi với tớ đi!”
Ngải Ái
chẳng thể từ chối được nữa, đành phải đi theo Thang Tiểu Y vào trong phòng
bệnh. Suốt dọc hành lang cả hai không gặp Bắc Hàn.
Lúc vào
phòng, Ngải Ái nhìn lướt qua. Phòng này không hề có mùi thuốc sát trùng nồng
nặc, trái lại được trang trí khá đẹp và thanh lịch, thoang thoảng trong không
khí mùi hương hoa tươi khiến bệnh nhân không hề có cảm giác đang nằm viện mà cứ
như ở nhà mình vậy.
“Bệnh
viện có phòng thiết kế này, phòng kinh doanh, nhân sự đều được điều hành bởi
Bắc Hàn đấy. Anh ấy còn trẻ như vậy mà đã mở được bệnh viện tư, thành đạt,
ngoài ra còn giảng dạy với vai trò giáo sư ở trường tụi mình… Chà chà, tài năng
thật đấy…”
Thang
Tiểu Y nhảy lên giường cười toe:
“Bắc
Hàn là người tốt. Tại sao cậu lại không chấp nhận anh ấy?”
“Hả?”.
Ngải Ái bối rối. “Tớ á? Tớ với anh ấy làm sao được, bọn tớ là… Mối quan hệ giữa
tớ và anh ấy cũng giống như tớ với cậu vậy!”
Thang
Tiểu Y cầm gốc chép miệng lắc đầu với nó.
“Bắc
Hàn chắc anh đau khổ lắm phải không? Đúng không anh? Đau lòng! Haizzz, anh như
thế mà lại bị Ngải Ái đâm cho một nhát. Anh thật đáng thương. Huhu!”
Ngải Ái
chộp chiếc gối trong tay cô nàng:
“Đừng
khùng nữa, ngủ sớm đi. Tối nay bệnh tái phát phải gọi bác sĩ ngay đấy!”
“Huhu,
sao cậu không ở đây với tớ?”
“Tớ mà
ở đây chắc tối nay bị cậu bắt phải buôn dưa lê cả đêm. Tớ không hiểu cậu mới lạ”.
Ngải Ái
giúp cô bạn đắp chăn, rót cho cô nàng một cốc nước nhìn Tiểu Y uống thuốc xong
mới đứng dậy thở ra. “Tớ về nha! Mai tụi mình gặp nhau ở trường!”
Thang
Tiểu Y giơ tay ra hiệu với cô. Sau đó Ngải Ái ra khỏi bệnh viện. Cũng chưa muộn
lắm, trời chỉ mới sập tối.
Cô đi
chậm ra khỏi cổng bệnh viện nhìn dòng người tấp nập hối hả trở về nhà mà nao
lòng.
Thường
vào khoảng thời gian này, cô hay dạo chơi trên bãi cỏ hít thở mùi không khí
trong lành man mát của núi rừng, cùng với hàng đàn cừu chạy vòng quanh, thỉnh
thoảng lại kêu be be trong không gian yên tĩnh.
Giờ
đây, trong không gian ồn ào xô bồ, có quá nhiều người, bất giác cô có cảm giác
không quen.
Cuối
cùng cũng trở về như trước đây. Ngải Ái hít vào thật sâu rồi thở ra, rồi bừng
tỉnh.
Tiết
kiệm là quốc sách, Ngải Ái quyết định đi bộ về nhà.
*************
Ngải Ái
đi qua nhiều ngã tư được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cảm thấy hơi mệt. Lâu lắm
rồi cô chưa đi bộ nhiều như thế này, và cô cũng quên mất rằng từ bệnh viện trở
về nhà trọn cũng khá xa.
“Xa lắm
Ngải Ái, nhắm đi nổi không đây hay là chịu thua?”. Ngải Ái lẩm bẩm rồi nắm chặt
bàn tay quyết tâm. “Vạn lý trường thành người ta còn đi được. Ngày mai còn phải
đãi Thang Thang một bữa thật thịnh soạn. Cố lên!”
Bừng
bừng khí thế! Cười rạng rỡ tiếp tục đi về phía trước.
Két…
Rầm…
Một
chiếc xe điện phóng nhanh qua đường va phải cô. Cô hét lên ngã bịch xuống đất.
Chiếc xe kia không hề dừng lại, vù chạy mất hút.
Khỉ
thật! Sao lại xui xẻo như thế này!
Có lẽ
là mắt cá nhân bị bong gân rồi. Đau tới mức không tài nào có thể đứng dậy nổi.
Ôi, chết tiêu. Đầu gối bị toạc miếng da chảy máu.
Ngải Ái
chớp chớp mắt, cuống quít không biết làm thế nào để đứng dậy, ngẩng đầu tìm xem
có cái gì có thể bám vào để đứng dậy không thì nhìn thấy một người.
Trong
đêm tối, đôi mắt màu xanh lam như biển xanh sâu thẳm tĩnh lặng. Anh chạy vội
tới nắm tay cô.
“Anh
chạy theo sau em có một phút sao lại để bị xe đụng rồi?”
Ngải Ái
mở to mắt, từ từ rút tay lại, miệng reo lên khe khẽ:
“Anh!
Anh theo dõi em hả?”