Bắc Hàn
im lặng một lúc rồi gật đầu từ tốn giải thích:
“Anh
xin lỗi Ngải Ái. Khi thấy người lái xe lái xe trở lại biệt thự, anh quá hiểu em
để tiết kiệm tiền chắc chắn sẽ đi bộ về nhà nhưng lại nghĩ có lẽ em chưa muốn
gặp anh lúc này nên anh chỉ còn biết đứng ở cổng bệnh viện chờ em…”
Ngải Ái
cúi mặt xuống đất. Anh đừng nên hiểu rõ em như thế.
Anh
cười, mặt hối lỗi.
“Trời
tối. Anh rất lo cho em, sợ em đi một mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới đi theo em…
Anh xin lỗi…”
Nhìn
Bắc Hàn cười hiền như thế, Ngải Ái chẳng thể nào nổi nóng được. Cô trừng mắt.
“Em đâu
có không muốn gặp anh. Dù sao chúng mình hôn nhau ngoài ý muốn thôi mà. Em
không để ý đâu..”
Bắc Hàn
sững sờ, gật đầu: “Vậy thì tốt rồi!”
Anh
khom người, nắm tay cô.
“Có đứng
dậy được không. Đi với anh tới bệnh viện sơ cứu”.
“Mắt cá
chân hơi nhói thôi anh!”. Vừa nhỏm người ngồi dậy, cô thấy đau điếng. “Đầu gối
cũng chỉ bị sứt miếng da, không cần tới bệnh viện đâu ạ. Giờ phải nghĩ xem nên
về nhà bằng cách nào?”
Bắc Hàn
nhìn cô:
“Hay để
anh bế em về?”
“Hả?”
Ngải Ái
lúng túng như gà mắc tóc. Trước đây để Bắc Hàn ôm vô tư nhưng giờ nhìn vào
gương mặt đẹp trai lại chân thành thế kia cô lại có cảm giác áy náy.
Từ lúc
từ Mỹ về nước, cô đã chẳng còn là Ngải Ái của trước kia.
“Không
được đâu anh… Nam nữ thụ thụ bất thân. Sao em để anh ôm được chứ?”
Mặt Bắc
Hàn lộ rõ vẻ thất vọng:
“Chính
em cũng đã nói chúng ta sẽ quay trở lại như trước kia. Em của hồi đó có lẽ đã
sớm kêu gào bắt anh ôm về nhà. Tiểu Ái, em đã thay đổi”.
Ngải Ái
nghẹn giọng không biết phải nói gì.
“Để anh
cõng em!”. Bắc Hàn quay lưng lai, đập tay lên vai. “Đừng làm eo nữa. Anh bị em
chọc tức chết rồi Tiểu Ái”.
Ngải Ái
cười gượng mấy tiếng rồi đưa tay đặt lên vai anh. Sau đó cô thấy chân mình
không còn chạm đất nữa. Bắc Hàn xốc cô lên lưng nên chân không đau. Anh bước
nhẹ nhàng, vững chãi. Cô không dám hé răng nói tiếng nào. Lưng Bắc Hàn rất
rộng, rắn rỏi và rất ấm áp.
“Tiểu
Ái!”. Anh bất ngờ gọi tên cô.
“Dạ!”.
Cô ngẩn người. “Sao cơ?”
“Ở Mỹ
em đi chơi có vui không?”
“Có ạ…”
Cô nói
lí nhí nhưng anh có thể nghe rất rõ ràng.
“Em vui
là được rồi”. Bắc Hàn dịu dàng nói vào tai cô. Anh im lặng một lúc rồi mới nói
tiếp. “Anh theo dõi em, em có giận anh không?”
Ngải Ái
ghé đầu lên vai anh:
“Không.
Em làm sao có thể tức giận được chứ. Dù gì cũng vì anh lo cho em mà”.
“Ha
ha”. Bắc Hàn bật cười. “Bé ngốc, em hiểu anh là được rồi”.
Ngải Ái
cũng bật cười theo anh.
Tất
nhiên là em biết. Từ lúc chúng mình gặp nhau lần đầu tiên anh đã giúp đỡ em cho
tới tận bây giờ. Bắc Hàn, anh mãi mãi vẫn luôn mạnh mẽ bảo vệ em.