“Giáo
sư Bắc, anh có tình ý với sinh viên, coi chừng em tố cáo anh đấy. Trường đang
chấn chỉnh lại tác phong dạy và học, anh cẩn thận đấy. Em sẽ tố cáo để trường
trừ lương anh!”
Ngải Ái
bông đùa, ngón tay chọc chọc vào lỗ tai anh.
Bắc Hàn
không quan tâm, giữ cô thật chặt trên vai mình, cau mày quát:
“Bé
ngốc, đừng có lộn xộn, nếu không anh sẽ quăng em xuống đất”.
“Được
ạ, giáo sư Bắc”.
Hai
người dường như đã giống như trước đây cười đùa hỉ hả cùng nhau về nhà trọ của
Ngải Ái.
*************
Về tới
nhà trọ, anh cõng cô vào phòng, đặt cô ngồi lên ghế nệm rồi đi tìm hòm thuốc.
Sau đó
anh cầm chiếc hòm đi tới cạnh Ngải Ái.
“Em cởi
cả giày cả tất ra!”
“Làm gì
ạ!”
“Để
băng bó”. Anh bật cười. “Thế em đang nghĩ anh sẽ làm gì em?”
“Giáo
sư Bắc ơi là Giáo sư Bắc, anh vừa nãy dụ dỗ học sinh. Em ghi âm rồi nè. Mai em
sẽ đăng lên web trường. Anh số đỏ rồi nhé”.
“Ừm,
được đấy. Nhớ đăng lên bức ảnh nào của anh đẹp một chút”.
Bắc Hàn
nhìn cô âu yếm, đưa chân bị thương của cô lên một cách cẩn thận, cởi tất và
giày ra, hơi nhíu mày bắt đầu thấm cồn sát trùng vết thương trên đầu gối sau đó
quấn băng gạt.
“Vết
thương nhỏ như vầy mà cần gì phải băng lại ạ. Giáo sư Bắc, em đang nghi ngờ
chuyên môn y khoa của anh nè”.
“Băng
nó lại sẽ ok hơn, mai em có thể đi lại bình thường. Hay em muốn Tiểu Y thấy em
đi khập khiễng?”
“Giáo
sư Bắc, cụ thật cao kiến, thần nể cụ thật đấy”.
Bắc Hàn
không nói gì, bắt đầu xoa bóp mắt cá chân cho cô, lúc sau mới ngước mắt lên
nhìn cô hỏi:
“Tiểu
Ái, em học khoa Sử phải không?”
“Thẻ
sinh viên trong túi nè, anh không tin à?”
“Điều
cơ bản nhất một sinh viên Sử như em cũng không biết khi tự xưng là thần à?”.
Bắc Hàn nói mà miệng anh cong lên như đang cười. “Có vẻ như em đang xưng mình
là thần thiếp với anh”.
Hic…
Sao lại có nhiều người bắt bẻ cô thế này chứ!
Cô cầm
cái gối ném vào anh, anh liền chụp lấy. Anh phì cười:
“Đừng
lộn xộn. Để anh bế em lên giường”.
Cô chưa
kịp chống đối thì Bắc Hàn đã bế thốc cô lên bước vào trong phòng ngủ.
Đặt cô
nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cô:
“Em ngủ
đi. Mai gặp!”
“Vâng
ạ, thưa giáo sư Bắc”.
Ngải Ái
giơ tay đặt lên trán như chào cờ.
“Ngài
về ạ. Thứ lỗi cho thần không tiễn được”.
Bắc Hàn
nhìn cô vừa cười vừa lắc đầu.
Một
phút… Hai phút, ba phút…
“Giáo
sư Bắc, có chuyện gì nữa không ạ?”
“Không
có gì cả”
“Này
giáo sư Bắc, vậy cụ còn ở đây làm gì?”
“Cụ
ơi…”
Anh đăm
chiêu rồi đột ngột cúi người, ghé mắt nhìn cô:
“Tiểu
Ái, nếu nụ hôn ngoài ý muốn thì em sẽ không để ý… đúng không?”
Ngải Ái
bối rối.
“Em sẽ
không đổ lỗi cho anh chứ?”
Ngải Ái
lại gật đầu, đúng lúc một bờ môi quen thuộc lại chạm vào môi cô…
Cô mở
lớn hai mắt, rồi bừng tỉnh nhìn Bắc Hàn.
“Giáo
sư Bắc, anh vừa mới… Anh vừa mới…”
Anh gật
đầu, vẻ mặt hối lỗi y như lúc nãy:
“Xin
lỗi em, Tiểu Ái, do anh không kìm chế được lòng mình. Em cứ coi như đây là một
nụ hôn ngoài ý muốn”.
Gì nữa
đây? Bị cưỡng hôn ngoài ý muốn thì có?
Nhưng
vụ cưỡng hôn này chỉ là một cái chạm nhẹ vào môi chẳng để lại dấu vết gì thì
biết trách ai đây.
“Do em
nói không quan tâm nên anh mới làm thế. Em không được đổ mọi trách nhiệm nhiệm
lên đầu anh, Tiểu Ái”. Anh tủi thân nói.
Ngải Ái
quay mặt đi, rồi quay lưng lại.
“Giáo
sư Bắc, nếu anh còn làm như thế nữa thì em sẽ rút lại câu nói kia và giận anh
đấy”.
“Được
rồi, được rồi. Em ngủ sớm đi. Anh về đây, bé ngốc”.
Bắc Hàn
còn vuốt tóc cô mấy cái mới chịu quay người đi. Cô nghe tiếng anh cẩn thận khóa
của giùm cô rồi còn lo lắng đứng bên ngoài một lúc mới bước chân xuống cầu
thang.
Đầu óc
Ngải Ái rối như to vò. Cô đã tưởng rằng cô và Bác Hàn sẽ giống như trước đây,
không có bất kỳ khúc mắc gì khi ở bên nhau. Nhưng dường như cô đã sai.
Bắc Hàn hôn cô cho dù đó không hẳn là một nụ hôn thật sự nhưng cô lại chẳng có
cảm giác gì cả.
Mối
quan hệ giữa cô và Bắc Hàn càng lúc càng mơ hồ, không biết đâu là điểm dừng.
Lòng cô rối quá.
*************
Hôm nay
trời âm u, bắt đầu xuất hiện mây đen có vẻ như sắp mưa. Ngải Ái đang lưỡng lự
trước cửa nhà có nên cầm ô theo không thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu tối đỗ
xịch lại. Cô nhận ra đó là xe của nhà họ Bắc.
Cửa
kính xe được hạ xuống, Tiểu Y vẫy tay với cô:
“Tiểu
Ái, sắp muộn học rồi, nhanh lên cậu”.
Sau đó
gương mặt tươi cười của người lái xe xuất hiện ở cửa xe. Ngải Ái thở dài, chạy
nhanh vào trong xe, ngồi cạnh Thang Tiểu Y:
“Sao
cậu lại đi xe của nhà họ Bắc tới đây? Bắc Hàn đâu rồi?”
“Bắc
Hàn phải tới khoa để làm thí nghiệm. Anh ấy nói chân cậu chắc đi lại khó khăn
nên bảo lái xe tới đón cậu đi học. Tớ thì nhân tiện quá giang thôi!”
“Ừm,
được rồi… Tớ sẽ cảm ơn anh ấy”.
Suốt
trên đường đi, cả hai cũng không tám chuyện vì cô nàng Thang Tiểu Y toàn ngồi
chỉa ánh mắt mờ ám vào người Ngải Ái.
Cho đến
lúc xuống xe bỗng dưng cô nàng sáp lại:
“Cậu và
Bắc Hàn tiến triển tới đâu rồi?”
“Thang
Thang, tớ đã nói với cậu biết bao lần rồi hả, tớ với anh ấy không phải…”
“Tiểu
Ái!”. Thang Thang nắm tay Ngải Ái không cười hi hi nữa mà nghiêm túc nói: “Cậu
thật sự không biết hay là đang giả ngốc?”
Ngải Ái
nghẹn giọng một lúc mới nói:
“Từ lúc
tớ từ Mỹ về, tớ có cảm giác anh ấy không giống như trước đây…” [Phải dzồi, phải
dzồi. Vì anh ấy biết bé ở bên Mộc Duệ Thần đấy].
“Cậu có
biết không hả… Bắc Hàn đã theo đuổi cậu năm năm nay rồi đấy?”