Thang
Tiểu Y nhìn Ngải Ái chằm chằm:
“Từ lúc
chúng ta chuyển tới sống ở thành phố này, người đầu tiên cậu quen chính là Bắc
Hàn. Anh ấy luôn quan tâm và giúp đỡ tụi mình vô điều kiện, đặc biệt là cậu
đấy. Còn điều này nữa, với năng lực của anh ấy việc quái gì phải tới làm giáo
sư ở trường đại học, là để ngày nào cũng được gặp cậu!”
Ngải Ái
khó khăn lắm mới ổn định được mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng:
“Do
tớ…”
“Tiểu
Ái”. Thang Tiểu Y nắm chặt tay cô. “Mộc Duệ Thần, cậu ta không hợp với cậu”.
Ngải Ái
ngẩng đầu lên:
“Cậu
đang nói gì?”
“Cậu bị
Mộc Duệ Thần đưa tới Mỹ chẳng phải để báo đáp công ơn nuôi dưỡng gì hết đúng
không? Cậu ta đối với cậu thế nào tớ biết rất rõ”. Thang Tiểu Y lắc đầu. “Cậu
biết không, năm năm trước cậu ta chỉ mới mười ba tuổi mà đã bá đạo đến thế với
cậu, chỉ muốn độc chiếm cậu. Người như cậu ta chỉ có thể tàn phá cậu thôi. Cậu
nghe tớ nói đây. Cậu ta quá nguy hiểm… với cậu, cậu ta không hợp với cậu đâu”.
Ngải Ái
định phản bác lại nhưng vừa mở miệng ra lại chẳng thể nói được câu nào.
“Chuyện
năm năm trước cậu sống chung với Mộc Duệ Thần tớ đã nói với Bắc Hàn”. Thang
Tiểu Y vỗ vai Ngải Ái. “Do anh ấy chủ động hỏi tớ. Tớ còn câu này muốn khuyên
cậu. Tiểu Ái, quyền chọn lựa thuộc về cậu nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng đừng
để bản thân phải bị tổn thương nhé”.
Nói
xong, Thang Tiểu Y bước chân lên cầu thang để vào lớp.
Ngải Ái
đứng giữa sân trường, không lê nổi bước chân. Những lời Thang Tiểu Y nói chính
là điều mà trước đây cô đã không hiểu ra.
Đúng là
cần phải có một người tới đánh thức bạn khỏi u mê.
Cô và
Mộc Duệ Thần không thể nào là một cặp được. Phải chăng việc cô từ chối Bắc Hàn
là do cô vẫn còn vướng mắc với Mộc Duệ Thần.
Đã biết
trước nếu yêu Mộc Duệ Thần sẽ không có tương lại, anh không thể cưới cô vì anh
còn có Mộc Lị Vi, có địa vị, có danh phận,…Thế giới của cả hai quá khác nhau,
rất khó để được ở bên nhau. Và còn điều này nữa, ngoài năm chữ “người con gái
của tôi” ra, Mộc Duệ Thần chưa từng hứa hẹn với cô bất kỳ điều gì.
Kết
thúc rồi…
Cô nghĩ
rồi bước vào trong lớp, ngồi xuống cạnh Thang Thang, lẳng lặng nói:
“Thang
Thang, có phải Bắc Hàn muốn cậu nói với tớ như thế không?”
Thang
Tiểu Y liếc cô:
“Bắc
Hàn chỉ nói với tớ rằng anh ấy muốn bảo vệ cậu”.
Ngải Ái
gật đầu:
“Ừm.
Vậy cậu hãy nói với anh ấy là tớ sẽ suy nghĩ”.
Nhìn
Thang Tiểu Y mỉm cười, lòng Ngải Ái chua chát.
*************
“Chú
Giản, cô ấy đến nơi bình an chứ?”
Mộc Duệ
Thần ngồi trong phòng khách nhìn bầu trời không một gợn mây. Mộc Giản bưng tách
cà phê đặt trước mặt anh:
“Người
của ta báo cáo Ngải tiểu thư đã về nước an toàn”.
Anh
uống một ngụm cà phê đen thơm phức, ngồi nhìn màu đen bên trong tách cà phê một
lúc rồi đặt xuống:
“Hôm nay
là thứ mấy?”
Mộc
Giản nhìn ngày gật đầu nói:
“Cậu
chủ, Ngải tiểu thư về nước được ba ngày”.
Cau mày
nằm ngả lưng xuống ghế nệm thư giãn, Mộc Duệ Thần nhìn không chớp mắt vào kim
giây của đồng hồ nói khẽ:
“Nếu
mai đón cô ấy về thì có phạm quy không nhỉ?”
“Cậu
chủ đừng nên quá nhớ nhung Ngải tiểu thư”. Mộc Giản nói. “Điều cốt yếu bây giờ
là… cậu chủ chưa ngủ với bất kỳ cô gái nào chủ tịch đưa tới”.
Cảm
giác thư giãn biến mất, Mộc Duệ Thần thấy chán nản quay mặt đi:
“Tối
nay đưa họ về. Tôi sẽ giải thích với ông nội sau…”
“Cậu
chủ!”
Một
giọng nữ vang vang cắt lời Mộc Duên Thần. Mộc Lị Vi bước tới, cầm trên tay một
xấp ảnh dày. Cô ta dàn những bức ảnh trên bàn, mỉm cười một cách cung kính:
“Cậu
chủ, đây là những bức ảnh mà chủ tịch fax sang sáng nay. Mời cậu chủ xem qua”.
Nhìn
người trong ảnh, mặt anh giận dữ, nửa như ghét bỏ, nửa như thương hại:
“Đốt
đi!”
“Ông
chủ bảo cậu chủ tốt nhất nên chấp hành mệnh lệnh, đừng ngoan cố”. Mộc Lị Vi xếp
lại những tấm ảnh, cười ranh ma. “Còn nữa, chuyện ngủ với các cô bé kia, cậu
chủ nên làm quen dần đi là vừa”.
Làm
quen dần đi là vừa.
Câu này
khiến Mộc Duệ Thần nổi cáu.
Mộc gia
từ lâu đời đã có cái tục lệ nực cười, anh phải ngủ với từng cô bé kia chỉ để
sinh ra một đứa con có huyết thống nguyên bản.
Tục lệ
nực cười đó được truyền từ đời này sang đời khác hàng trăm năm!
“Đưa họ
về hết đi!”. Giọng của anh vẫn cứng rắn như trước khó có thể chống lại.
Mộc Lị
Vi nhìn anh quay mặt đi nói:
“Ông
chủ có nói, phu nhân rất nhớ cậu chủ. Nếu cậu chủ nghe lời ông chủ thì… cậu chủ
sẽ được gặp phu nhân một lần… Và nếu cậu chủ cãi lời ông chủ… thì cậu sẽ nhận
được những bức ảnh phu nhân được đối xử rất đặc biệt…”
Soạt!
Mộc Duệ
Thần đứng phắt dậy, luồng không khí lạnh vây quanh anh và toàn bộ căn phòng.
Anh khá bình tĩnh bước đi lên cầu thang.
Mộc
Giản lo lắng thở dài. Còn Mộc Lị Vi thì nheo mắt mỉm cười.
*************
Mộc Duệ
Thần đi nhanh lên cầu thang, đẩy cửa phòng, mũi chân va phải thứ gì đó mềm mại.
Anh cúi
đầu nhìn xuống. Hóa ra là cô bé lần trước bị anh đuổi ra ngoài.
Cô bé
đó quỳ xuống đất, hôn lên chân anh, cả người nhìn có vẻ khá tiều tụy:
“Cậu
chủ…”
“Ai cho
cô được vào đây?”. Anh lạnh lẽo nói.
“Tôi…”.
Cô bé dũng cảm đứng dậy, ngẩng mặt lên. “Tôi tới đây…là để chủ động phục vụ cậu
chủ”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô bé, im lặng cũng không có ý định đuổi cô bé ra ngoài. Anh rút tay
ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng đóng cửa lại.