Hôm nay
là ngày Thang Tiểu Y phải truyền hóa chất. Tan học, Bắc Hàn tới đón cả hai tới
bệnh viện. Do điều trị bằng hóa chất cần thời gian là cả ngày và những người
không liên quan thì không được vào nên sau khi đưa Thang Tiểu Y vào phòng phẫu
thuật, cô và Bắc Hàn ngồi đợi trên dãy ghế ngoài hành lang.
“Để
điều trị bệnh cho Tiểu Y cần một tháng”. Bắc Hàn cười khẽ với cô. “Anh chắc
chắn”.
Ngải
Ái nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp:
“Không
phải là anh đang an ủi em chứ?”
“Chất
hóa học kia là chất khá hiếm với các nguyên tố hóa học gây tổn hại tới thể chất
của con người. Để có thể đào thải chúng ra khỏi cơ thể cần phải có thời gian.
Anh tin rằng khi Tiểu Y được chữa trị sẽ không phải chịu đựng những cơn đau đớn
mà người bình thường không thể chịu được nữa. Một tháng là còn dài, ừm… có thể
chỉ cần hai tuần là đủ”.
Bắc Hàn
từ tốn giải thích. Lo lắng trong mắt Ngải Ái dần tan biến, nói với anh:
“Em
thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào”.
“Em
không cần phải cảm ơn anh. Những việc anh làm đều không có bất kỳ yêu cầu gì
đối với em”. Bắc Hàn nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay của anh.
“Sao
tay em lạnh thế? Để anh sưởi ấm cho”.
Ngải Ái
nhìn anh:
“Giáo
sư Bắc, anh đang ngang nhiên lợi dụng sinh viên của mình đấy à”.
“Em cứ
coi như đây là hành động ngoài ý muốn”. Bắc Hàn nắm tay cô cười. “Em ở Mỹ không
quen hay sao mà trông em rất gầy”.
“Ngón
tay của em gầy ạ?”. Mặt Ngải Ái đen thui. “Bắc Hàn có thể phán đoán thể trạng
của người khác qua cân nặng thì thật đặc biệt nha”.
Bắc Hàn
bật cười:
“Tiểu
Ái”
“Sao
ạ?”. Giọng nói của anh đột nhiên trang trọng khiến cô thấy khó hiểu. “Sao mặt
anh tự nhiên lại trang nghiêm thế?”
“Sẽ lại
đi…” Anh buông tay cô ra. “Mỹ”
Ngải Ái
sợ run người, lắc đầu lia lịa:
“Không,
em không quay lại đó”. Chưa thể dám chắc việc Mộc Duệ Thần có bắt cô về Mỹ hay
không nên nói lại. “Em không muốn”.
“À?”.
Bắc Hàn nheo mắt phì cười, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng. “Ồ… Tiểu Ái, em
từng nhiều lần hỏi quê quán anh ở đâu đúng không nhỉ?”
“Ừm”.
Cô nhìn vào đôi mắt đẹp của anh tò mò. Mẹ anh vốn là người Trung Quốc còn gì.
“Giờ anh định nói với em à?”
“Không
phải, mà anh còn định dẫn em đi”. Anh hơi cau mày nói. “Cha anh muốn gặp em”.
Ngải Ái
ngu ngơ hỏi:
“Muốn
gặp em? Để làm gì ạ?”
“Không
có gì quan trọng lắm đâu. Anh chỉ định đưa em đi du lịch giải tỏa stress rồi
đưa em đi gặp cha anh luôn. Cũng là để giúp em quên đi những chuyện buồn phiền
trong lòng và rồi để anh có thể bước vào trong trái tim em”.
Cô chợt
nhớ tới thế lực của Mộc gia, quyết định không thể để Bắc Hàn bị liên lụy.
“Chuyện
của em, em sẽ tự giải quyết, không cần anh phải lo lắng cho em. Còn việc theo
anh đi gặp bác trai… Em sẽ suy nghĩ”.
Bắc Hàn
quay mặt đi nhìn xa xăm, mấp máy môi:
“Đừng
cố chịu đựng một mình, anh sẽ bảo vệ em”.
Ngải Ái
ôm đầu không nói gì nữa. Nếu đúng như đã định thì mai là ngày Mộc Duệ Thần sẽ
sai người tới đón cô.
“Năm
ngày phải tự quay về”.
Giọng
nói ấy lại văng vẳng bên tai cô. Hai bàn tay vừa được ủ ấm lúc nãy lại lạnh
cóng như cũ.