“Sao
rồi?”
Vừa
bước vào phòng, Mộc Lị Vi nhìn cô bé Kiều An Kỳ vừa từ phòng Mộc Duệ Thần
trở lại hỏi:
“Làm
được rồi chứ. Mệnh lệnh của ông chủ lần này khá cứng rắn đấy”.
Kiều An
Kỳ co rúm lắc đầu:
“Cậu
chủ… anh ấy…”
“Sao
nào? Hay là cậu chủ đã phát hiện ra việc chị đặt camera theo dõi?” Mộc Lị Vi
cuống quít hỏi. “Đừng nói với chị là em đã khai chị ra?”
Trung
tâm nghiên cứu có việc quan trọng cần giải quyết nên cô ta không thể ngồi trước
máy tính theo dõi. Ả vội mở máy tính để xem băng ghi hình.
Trong
màn hình, Kiều An Kỳ đang quỳ rạp xuống đất hôn chân Mộc Duệ Thần đầy tôn kính
rồi ngẩng đầu lên tha thiết muốn phục vụ anh…
Sau đó
nhìn thấy Mộc Duệ Thần đóng cửa, nắm tay Kiều An Kỳ:
“Đi tắm
đi!”
Rồi Mộc
Lị Vi nhìn thấy Kiều An Kỳ đi vào phòng tắm, trong phòng tắm bắt đầu có tiếng
nước chảy…
Mộc Lị
Vi mỉm cười:
“Sao
thế? Em còn ngượng à? Cậu chủ đã đồng ý rồi mà?”
“Không
phải đâu…”
“Tốt.
Để chị xem. Em cứ ngồi đó im lặng cho chị”. Mộc Lị Vi sốt ruột cắt ngang. Đưa
người con gái khác lên giường người mà cô ta yêu nhất, có trời mới biết ả đau
khổ như thế nào. Nhưng chỉ cần được cậu chủ chú ý, cô ta có thể làm bất kỳ điều
gì.
Mộc Lị
Vi nhìn thấy Mộc Duệ Thần lấy ra từ trong ngăn kéo một bức ảnh, dựa vào đầu
giường, im lặng nhìn vào nó rất chăm chú.
Năm
phút sau, Kiều An Kỳ bước ra từ phòng tắm.
Lúc
Kiều An Kỳ đứng bên giường, Mộc Duệ Thần ngước mắt nhìn cô bé nói:
“Tôi
mệt!”
Dứt
lời, Kiều An Kỳ lật đật cởi giày cho anh rồi đắp chăn, nhìn cho đến khi anh
nhắm mắt mới dám ngoái đầu nhìn về phía camara siêu nhỏ gắn ở cửa sổ.
Cô bé
cứ đứng chôn chân ở cạnh giường còn Mộc Duệ Thần thì say sưa ngủ.
Mộc Lị
Vi nhăn mặt:
“Em có
biết chị đã mạo hiểm như thế nào để đi gắn camera trong phòng chỉ để xem em
đứng nhìn cậu chủ?”
Cô ta
vốn định quay cảnh mình lên giường với cậu chủ để đuổi con nhỏ Ngải Ái kia đi
nhưng nếu đã xuất hiện một Kiều An Kỳ có thể đảm trách được thì việc gì cô ta
phải ra tay nữa?
Nhưng
mà…
Hai
mươi phút sau, vẫn là những hình ảnh tẻ nhạt đó.
Mộc Lị
Vi tức giận đứng phắt dậy:
“Chị
muốn em ngủ với cậu chủ chứ không phải muốn em làm như thế này?”
“Không
phải ạ… Không phải”. Ánh mắt Kiều An Kỳ lộ vẻ hốt hoảng. “Em có… làm chuyện
khác…”
Trong
màn hình, Kiều An Kỳ cúi người hôn lên hai má Mộc Duệ Thần, mặt đỏ ửng lên như
con thỏ đang xấu hổ.
Mộc Duệ
Thần bất ngờ mở mắt ra, sắc bén nhìn cô bé:
“Cô
đang làm gì?”
Kiều An
Kỳ nói:
“Xin
lỗi vì đã đánh thức anh, cậu chủ”
Mộc Duệ
Thần nhìn cô bé một lúc lâu lại không thấy tức giận nữa. Anh lẳng lặng nói:
“Ừm!”
Kiều An
Kỳ cầm tấm ảnh anh đặt trên đầu giường, cuống cuồng hỏi:
“Cậu
chủ…tấm hình này là… là…”
“Bà
ấy…” Mộc Duệ Thần ngồi xuống, nhìn lướt qua Kiều An Kỳ, ánh mắt sâu sắc. “Là mẹ
tôi”.
Kiều An
Kỳ mím môi gật đầu.
Mộc Duệ
Thần chỉ lên giường. “Nằm xuống đi”.
Cô bé
nghe lời nằm lên giường. Còn Mộc Duệ Thần lại rời khỏi giường.
Anh đi
thẳng tới chỗ lắp camera, gương mặt đẹp trai ghé sát vào màn hình khiến người
khác phải khó thở.
“Mộc Lị
Vi”. Trong màn hình là gương mặt lạnh băng của anh cứ như anh đang đứng trước
mặt cô ta.
Mộc Lị
Vi hoảng hốt ôm cánh tay theo phản xạ, nhìn màn hình rối rít:
“Cậu
chủ…”
“Cô quá
lắm rồi đấy. Đừng bao giờ lặp lại chuyện này một lần nào nữa”.
Bộp.
Giọng
anh lạnh lẽo cảnh cáo biến mất, thay vào đó là một màn hình đen thui.
“Chuyện
gì xảy ra tiếp theo?”
Mộc Lị
Vi nhìn về phía Kiều An Kỳ:
“Cậu
chủ có chạm vào em không?”
“Không…”.
Kiều An Kỳ cúi mặt lắc đầu. “Cậu chủ rất tốt. Em nằm trên giường của cậu chủ
ngủ một giấc, lúc nãy mới dậy… Xin lỗi chị Lị Vi. Do em ngủ quên nên về trễ…”
“Con
khốn!”
Bốp.
Mộc Li
Vị tát vào mặt Kiều An Kỳ một cái, tức giận mắng:
“Mày
cho mày là ai chứ? Dù gì mày cũng chỉ là thứ bán thành phẩm mà thôi. Ai cho mày
được thân mật với cậu chủ, ai cho mày được nằm trên giường cậu chủ ngủ…”
Kiều An
Kỳ mở to mắt:
“Chị Lị
Vi, là do chị muốn em…”
“Đồ vô
dụng!” Mộc Lị Vi xô Kiều An Kỳ một cái, tắt máy tính, đi qua đi lại trong
phòng.
Mấy
phút sau, Mộc Lị Vi quay đầu nhìn Kiều An Kỳ, gương mặt tức giận biến mất thay
vào đó là một gương mặt tươi cười.
“Chị
xin lỗi nhé Angle. Do lúc nãy chị quá xúc động. Em đừng quỳ dưới đất nữa. Nào,
đứng lên đi. Em có sao không?”
Nó là
người mà cậu chủ đã chọn thì vẫn còn lợi dụng được.
Kiều An
Kỳ run rẩy đứng dậy. Mộc Lị Vi đỡ Kiều An Kỳ ngồi xuống:
“À, cậu
chủ đâu rồi. Sau khi em tỉnh dậy… có nhìn thấy cậu chủ không?”
Kiều An
Kỳ lắc đầu. Mộc Lị Vi cố nén giận nói:
“Được
rồi. Em cứ ngồi đây đợi chị, đừng chạy đi đâu. Giờ chị có việc phải ra ngoài.
Đừng sợ. Tối nay chị về chúng ta sẽ cùng ăn tối nhé”.
“Dạ!”.
Kiều An Kỳ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộc Lị Vi không còn thấy sợ hãi nữa. Mộc Lị
Vi đóng cửa rồi ra khỏi biệt thự, vừa ra tới sảnh thì gặp Mộc Giản.
Cô giơ
tay lên chào:
“Cha!”
“Lị Vi,
con đã làm gì?”. Mộc Giản trừng mắt. “Cậu chủ đã trở về tập đoàn rồi”
“Sao
ạ?”. Mộc Lị Vi ngẩn người. “Chẳng lẽ cậu chủ thà thay phu nhận nhận sự trừng
phạt của ông chủ chứ không đồng ý ở đây ngủ với các cô bé kia?”
Mộc
Giản thở ra cố nén cơn giận:
“Chắc
chắn là con đã báo cáo với ông chủ chuyện cậu chủ nên ông chủ mới lợi dụng phu
nhân để ép buộc cậu chủ. Xin con đừng giống mẹ con nữa, bất chấp mọi thủ đoạn
để được thứ mình muốn. Con có biết hình phạt của ông chủ rất đáng sợ không? Cậu
chủ sẽ…”
Mộc Lị
Vi không chú ý tới những lời Mộc Giản nói, nhíu mày rồi quay người đi. Đôi mắt
xanh biếc đầy tức giận, cô ta nắm chặt hai tay, cả người hơi run rẩy.
Không
muốn ngủ với đám con gái kia là vì lý do gì? Thậm chí còn đi gặp ông chủ để
nhận sự trừng phạt… Lý do…
Chỉ có
một, là do con nhỏ đó. Người mà cậu chủ đã chờ đợi năm năm.