Mộc
Giản nhìn theo con gái lắc đầu thở dài quay trở lại biệt thự. Cậu chủ đã đối xử
với ông rất tốt, nếu không phải như thế ông sợ rằng con gái ông đã chết trong
tay cậu chủ trên dưới cả trăm lần.
“Nhanh
chóng liên lạc với Ngải tiểu thư”. Mộc Giản ra lệnh với nhóm vệ sĩ. “Đưa tiểu
thư về đúng giờ”.
“Vâng,
chú Giản”.
Mộc
Giản cau mày bắt đầu thấy bất an. Cậu chủ vừa tròn mười tám tuổi, lần này chịu
sự trừng phạt khắt nghiệt của ông chủ cho dù là người đàn ông mạnh mẽ thế nào
đi nữa rất có thể sẽ phải đối diện với cái chết. Nhất là lúc này ông chủ đang
rất tức giận, chắc chắn sẽ càng xuống tay nặng hơn…
Nhìn
lên bầu trời xanh ngắt, Mộc Giản hướng ánh mắt về phía Đông xa xôi.
“Chú
Giản, lúc tôi về muốn nhìn thấy cô ấy”. Trước khi đi cậu chủ đã dặn dò như thế
với ông.
“Vâng,
thưa cậu chủ”. Ông trả lời.
Vì thế,
Ngải tiểu thư, cô nhất định phải bình an trở về.
*************
“Á!
Trời mưa rồi!”
Ngải Ái
hét toáng lên, vội vàng đứng dậy:
“Bắc
Hàn, chúng mình phải vào trong bệnh viện thôi. Ở đây không có chỗ nào trú mưa
cả”.
Bắc Hàn
đứng dậy, cởi áo khoác che lên đầu cho cô, nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu
Ái, đồng ý với anh trước đi đã”.
“Đồng ý
gì cơ ạ?”
Bùn đất
bắt đầu bám vào chân, Ngải Ái thấy quần áo của anh đã ướt nhẹp, cuống quít:
“Bắc
Hàn, vào bệnh viện trước được không? Mưa càng lúc càng to rồi…”
“Có
đồng ý đi với anh không?”
Anh cụp
mắt, lông mi đọng nước mưa, chỉ thấy một nửa đôi mắt xanh lam:
“Tiểu
Ái, trả lời anh đi…”
Bắc Hàn
bất giờ dang tay ôm Ngải Ái vào lòng. Anh dùng thân hình cao lớn của mình che
chở cho cô, bảo vệ cô không ướt.
“Trả
lời anh đi, đừng im lặng…”
Ngải Ái
nép mình vào ngực anh, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ anh rất
ấm áp. Chỉ trong tích tắc đã có thể sưởi ấm được cơ thể cô.
Cô
ngước mặt lên, nhìn vai Bắc Hàn. Mái tóc nâu của anh đã ướt sũng nước, khổ sở
nói:
“Bắc
Hàn, lúc này đừng hỏi em chuyện đó. Em chưa biết nữa. Em cần phải suy nghĩ”.
“Anh
chưa bao giờ ép buộc em”. Cánh tay Bắc Hàn càng ôm chặt cô. “Nhưng lần này anh
muốn làm vậy… Xin lỗi em”.
Ngải Ái
bị anh ôm cứng nhưng lại không thấy khó chịu. Bởi vì rõ ràng anh vẫn chú ý tới
cảm giác của cô để không làm cô đau.
Anh cúi
đầu, ánh mắt sáng rực. Nước mưa từ mặt anh nhỏ xuống mặt cô, cứ như những giọt
nước mắt đang tuôn rơi.
“Em…”.
Cô ngập ngừng. Bởi vì… Cô không có thời gian để lựa chọn.
Có thể
buông tay Mộc Duệ Thần được sao? Có thể rời xa Mộc Duệ Thần được sao?
Cô đã
đồng ý với cậu ta, tức là cô phải quay lại đó.
Cho dù
có muốn chạy trốn đi chăng nữa… Cô có thể trốn được bao lâu?
Bắc Hàn
không thể nào biết được Mộc Duệ Thần đáng sợ tới mức nào.
Cô đẩy
Bắc Hàn ra, cầm áo khoác đưa ra trước mặt anh:
“Bắc
Hàn, em không cần anh phải bảo vệ em”.
Ánh mắt
Bắc Hàn lộ vẻ bi thương:
“Em
không cần anh bảo vệ, vậy em muốn bảo vệ anh sao?”
“Em
không muốn anh bị liên lụy…”. Cô hít vào thật sâu rồi thở ra. “Nhờ anh chăm sóc
Thang Thang. Mai em…phải đi Mỹ rồi!”
Dứt
lời, cô giơ tay che đầu chạy đi.
Bắc Hàn
nhìn theo cô:
“Tiểu
Ái, có phải em muốn trở về bên người đó. Em nói năm ngày sau sẽ đi… Đúng là năm
ngày… Năm ngày…”
Đôi mắt
màu xanh lam sâu thẳm, Bắc Hàn nhếch môi quay người đi về hướng khác.
*************
Mưa
càng lúc càng nặng hạt, không thể đoán trước lúc nào trời sẽ tạnh. Ngải Ái chạy
tới trước cửa hàng tiện lợi, đẩy cửa đi vào trong đi tới góc phòng xem những
chiếc ô.
Cô nhìn
qua những chiếc ô đủ màu sắc, lật qua lật lại rồi quết định lấy chiếc ô màu
trắng. Đúng lúc vừa cầm lên thì có một bàn tay trắng mịn khác cũng cầm chiếc ô.
Nhìn bàn tay này chắc chắc chủ nhân của nó khá xinh đẹp.
Cô quay
sang. Là một cô bé khoảng mười mấy tuổi, mặc quần đùi và áo T-shirt mài trắng
bó sát có gương mặt nhỏ gọn cá tính, sống mũi cao, môi hồng và đặc biệt là làn
mi cong vút đáng yêu, ánh mắt vừa tinh ranh vừa đẹp đẽ khiến người khác vừa gặp
qua liền không thể quên được.
“Của
tôi!”. Cô bé đáng yêu chun mũi, giọng nói nghe thật êm tai. “Tôi lấy rồi”.
Ngải Ái
rút tay lại:
“Tốt
thôi, tôi không lấy nữa”.
Cô bé
kia bật dù đặt trên vai, chống tay kia vào eo:
“Này
chị, chị có thấy chiếc ô này hợp với tôi không?”
“Ồ, rất
hợp”.
Với
người lạ, Ngải Ái không muốn tiếp xúc nhiều, liền quay đầu bỏ đi.
Cô nghe
tiếng cô bé bất mãn nói:
“Bản cô
nương rất thích mặt áo thun trắng nhưng không phải vì thế mà mua chiếc ô này
đâu. Vậy mà lại nói rất hợp”.
Cô bé
bước nhanh đuổi theo Ngải Ái:
“Này!”
Ngải Ái
quay lại nhìn cô bé:
“Ô tôi
không mua nữa. Đừng làm phiền tôi!”
Cô bé
kia nheo mắt cười, lém lỉnh nói:
“Trời
ơi, tôi chỉ mới đoạt của chị một chiế ô mà chị cũng khóc là sao?”
Ngải Ái
ngẩn ra, giơ tay quẹt nước mắt. Khóc lúc nào cô cũng không biết.
Cô bé
đưa chiếc ô ra:
“Khóc
sướt mướt ghê chết đi được. Này, cho chị đấy!”
Nói
xong, cô bé đẩy cửa kính chạy ra ngoài. Ngải Ái thấy cô bé che đầu băng qua
đường trong mưa rồi quay lại lè lưỡi làm mặt quỷ.
Ngải Ái
biết cô bé làm thế với mình.
Cô lau
sạch nước mặt, vỗ vỗ hai má nói thầm:
“Tôi
biết rồi. Tôi không phải là một anh hề”.
Trên
thực tế, cô quyết định không trở về bên cạnh Mộc Duệ Thần mà quyết định bỏ
trốn.
Thế
giới rộng lớn như thế này, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với bất kỳ ai.
Chỉ cần
không một ai có thể tìm được cô, Mộc Duệ Thần cũng sẽ không cách nào có thể tìm
được.
Lòng
chợt nhói đau…