“Quyết
định rồi chứ?”
Trong
bóng tối, một cao một thấp, một đứng một ngồi. Ông cụ có thân hình cường tráng
với đôi mắt u ám lạnh lẽo nhếch môi cười có thể khiến người khác rùng mình nhìn
đứa cháu một tay ông nuôi dưỡng nói:
“Chấp
nhận chịu sự trừng phạt chỉ vì một con đàn bà. Đây không phải việc mà người
thừa kế Mộc gia nên làm”.
“Dù sao
lần này cũng là lần cuối cùng”.
Mộc Duệ
Thần lẳng lặng trả lời, giọng nói không hề nao núng.
Anh im
lặng một lúc rồi lên tiếng nhắc nhở:
“Người
đàn bà mà ông nội nói chính là mẹ của tôi”.
Mộc
Thận cười lạnh lẽo:
“Bà ta
có thể sống được tới giờ là nhờ vào ơn huệ của ta”.
“Tôi
hiểu, cảm ơn ông nội”.
“Ừm,
nếu cháu có thể vượt qua được hình phạt lần này, ta nghĩ cháu sẽ trở nên mạnh
mẽ hơn và ta cũng sẽ không phản đối”.
“Vâng”
“Cháu
chọn con nào?”. Mộc Thận nhìn thằng cháu không hề thua kém mình. “Sư tử,
hổ hay cá sấu?”
“Con
nào cũng được”. Mộc Duệ Thần xăn tay áo, cầm một con dao găm đơn giản. “Tùy ông
nội quyết định”.
“Tốt!”
Mộc
Thận đứng dậy, ho một tiếng, trong phòng lập tức xuất hiện mấy người huấn luyện
thú. “Vậy tất cả đi. Cháu ngoan, nhớ phải sống trở về”.
Nhóm
người huấn luyện thú xanh mặt.
Có thể
nói trên đời nhóm thú dữ hung hãn nhất là sư tử châu Phi, hổ Siberia và cá sấu
miền nhiệt đới bảy ngày không được ăn gì… Huống hồ, cậu chủ đã bị tiêm thuốc
thoái hóa xương sụn khiến sức chống cự và khả năng công kích giảm mạnh lại còn
dùng chiếc dao găm bình thường làm sao có thể khống chế tất cả những con thú dữ
chỉ trong vòng 40 phút?
Mặt tất
cả mọi người đều trắng bệch.
Có
người lo lắng lên tiếng khuyên can:
“Ông
chủ, cậu chủ còn nhỏ tuổi, hình phạt này…”
“Không
nhằm nhò!”. Mộc Duệ Thần thản nhiên cắt ngang. “Hy vọng ông nội không nuốt lời.
Chỉ khi nào tôi muốn ngủ với các cô bé đó còn không thì thôi. Ông nội đừng đưa
tới vô ích”.
Mộc
Thận nhếch mép cười:
“Ta sẽ
ở đây nhìn cháu thể hiện, cháu trai ngoan ngoãn của ta”.
*************
Đây là
một hòn đảo nhỏ không có người ở, khá rậm rạp bởi những cây cỏ miền nhiệt đới
với những tán cây cao lớn, còn có cả những loại động vật hung hãn mà Mộc Thận
có sở thích sưu tập.
Mộc Duệ
Thần đi vào trong rừng rậm không một chút sợ hãi, giấu con dao găm trong tay,
lẳng lặng đứng dưới gốc cây và chờ đợi.
Từ xưa
tới nay, người Mộc gia luôn có tinh thần thiện chiến. Người có dòng máu chính
thống của Mộc thị dĩ nhiên sẽ không giống người thường. Họ sinh ra đã mang
trong mình sự mạnh mẽ hơn người nhất là mười ngón tay có thể giết người dễ như
trở bàn tay.
Trước
đây cho dù là hổ hay sư tử cũng chẳng thể làm khó được Mộc Duệ Thần. Anh chỉ
cần dùng chút sức lực là có thể giết chết bọn chúng. Nhưng bây giờ vấn đề mấu
chốt ở đây là anh bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn làm cho khả năng công kích
và phòng ngực giảm mạnh, có thể đến mười lần.
Đột
nhiên một tiếng gầm rú của thú dữ từ xa vọng lại. Có vẻ như nó đã đánh hơi được
mùi của người nên ráo riết lùng sục.
Mộc Duệ
Thần từ từ cởi áo khoác, treo lên một nhánh cây, dựa người vào thân cây to,
nhìn con sư tử châu Phi… đã xuất hiện trong tầm mắt của anh.