Mộc
Giản đồng ý, sau đó đi ra ngoài với Ngải Ái tới cánh đồng cỏ. Cô bắt đầu vui
đùa với mấy chú chó, đùa cho tới khi mệt lả mới nghe Mộc Giản nói.
“Nếu
Ngải tiểu thư có gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi”.
Ngải Ái
ngập ngừng đứng dậy, phủi cỏ khô bám trên người.
“Chú
Giản, có phải chú là người đã cứu tôi về từ tay Mộc Dịch Triệt?”
Cô cẩn
thận dùng từ “cứu”.
“Đúng
thế!”. Mộc Giản đáp. “Lúc tôi đưa tiểu thư về từ tay Mộc Dịch Triệt, tiểu thư
vẫn đang ngủ say”.
Ngải Ái
suy nghĩ một lúc, rồi nhìn ông mỉm cười:
“Cảm ơn
chú Giản, nếu không thì giờ tôi đã ở Nhật Bản rồi”.
“Ngải
tiểu thư cũng đừng nên lo lắng. Cậu chủ sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy
ra lần nào nữa”.
Cô cầm
chiếc đĩa bay ném cho chú chó, vu vơ nói:
“Năm
năm trước Mộc Duệ Thần từng mất tích một thời gian phải không ạ? Cậu ta đi đâu
chú có biết không?”
“Biết!”.
Mộc Giản mỉm cười thân thiện dưới ánh nắng. “Cậu chủ đến chỗ Ngải tiểu thư”.
“À…”.
Cô cắn môi, quyết tâm phải hỏi chuyện xảy ra năm năm trước. Có lẽ chỉ có người
ở đây mới biết về căn bệnh của Thang Thang. “Tôi có chuyện này muốn hỏi…”
Tiếng
chuông điện thoại cắt ngang lời cô nói, Mộc Giản cúi người áy náy với cô rồi
đưa điện thoại lên nghe giọng nói cung kính gấp trăm lần ngày thường:
“Chủ
tịch!”
“Duệ
Thần đã qua lễ thành nhân, không thể để kéo dài, tối nay sẽ có vài ả gái bao
lên máy bay đưa đi, ngày mai tới Mỹ”.
“Thưa
ông chủ… Cậu chủ rất có thể sẽ kháng cự…”
“Nói nó
không được kháng cự, đây là lệnh của tôi”.
“Vâng,
lão nô xin tuân lệnh”.
Điện
thoại bị ngắt, Mộc Giản quay người lại sắc mặt nghiêm trọng nhìn Ngải Ái cũng
đang lo lắng: “Ngải tiểu thư, tôi có việc phải giải quyết…”
Giọng
người vừa gọi đến cô không nghe rõ và cũng không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai
người này. Nhìn mặt Mộc Giản rất xấu, cứ như là đang gặp vấn đề nào đó rất khó
giải quyết.
Cô gật
đầu:
“À,
được… Chú Giản bận thì cứ đi đi ạ”.
Cô tiếp
tục chơi với mấy chú chó nhưng lại khẽ thờ dài. Cô vẫn còn chuyện muốn hỏi.
Nhưng lại nghĩ Mộc Giản trước giờ đều nghe lệnh Mộc Duệ Thần, chắc cũng sẽ
chẳng moi được thông tin gì từ chú ấy.
Cô nhìn
ngày tháng trên đồng hồ, khẽ cau mày. Sắp tới cuối tháng. Cô càng thấy lo
lắng cho Thang Tiểu Y.
*************
Buổi
tối, lúc Mộc Duệ Thần trở về đang định bước vào phòng thì Mộc Giản xông tới ghé
tai nói gì đó với anh. Anh cau mày sau đó hai người đi vào phòng.
Ngải Ái
cả ngày không ăn cơm, đói lả. Cô đi vào bếp tự chiên trứng và xào rau làm món
sandwich đơn giản, sau đó tới ghế nệm ngồi một đống.
Đang ăn
thì cửa phòng được đẩy ra, Mộc Giản bước ra ngoài. Ông nhìn chiếc bánh sandwich
cô tự làm, chạy tới cuống quít:
“Ngải
tiểu thư, xin lỗi. Tôi quên chuẩn bị bữa tối cho tiểu thư. Cả ngày cô đã không
ăn gì chắc rất đói. Ngay bây giờ tôi sẽ sai người làm ngay”.
Ông vừa
định quay người đi thì bị Ngải Ái gọi lại:
“Chú
Giản, tôi ăn cái này được rồi. Chú nói người làm nấu cho những người khác
thôi”.
“Không
được. Sao ăn thứ đó được… Cậu chủ sẽ trách tội…”
“Chú
Giản, chú không biết rồi”. Cô ăn ngon lành. “Đây là món tôi làm ngon nhất đấy,
ngon lắm. Tôi có làm mấy cái để trong bếp, chú ăn thử đi”.
Mộc
Giản đang định mở miệng nói gì đó thì vội nhìn về phía sau lưng cô:
“Cậu
chủ cũng chưa ăn tối sao. Vậy để tôi đi chuẩn bị”.
Ngải Ái
dừng tay lại, vẻ mặt thích thú biến mất, thay vào đó là mây đen ùn ùn kéo tới.
Cô đứng
dậy đi tới thang máy.
“Tôi
mệt rồi. Đi ngủ trước!”
Mới đi
chưa được hai bước, eo đã bị Mộc Duệ Thần vòng tay qua nhẹ nhàng ôm cô kéo lại.
Anh cúi
đầu nhìn cô.
“Cô sợ
tôi lắm sao. Vừa nhìn thấy tôi đã muốn chạy trốn”.
“Sợ cậu
ư? Việc gì tôi phải sợ cậu!”. Cô sừng sỏ, gỡ bàn tay anh đang đặt trên eo mình,
quay người đi tới ghế nệm, cầm tách trà lên.
“Chú
Giản, đừng chuẩn bị bữa tối nữa. Đem món cô ấy đã làm ra đây cho tôi”.
Mộc Duệ
Thần mở miệng nói, bước tới ngồi đối diện với Ngải Ái.
Ngải Ái
quay mặt hừ một tiếng, nhìn sang cửa sổ, không muốn nhìn anh. Anh cũng không
nói gì nữa, ánh mắt thâm trầm xa xăm, trán nhăn lại.
Có thể
dễ dàng nhận ra vẻ mặt bây giờ của Mộc Duệ Thần có liên quan tới cuộc gọi lúc
chiều mà Mộc Giản nghe, dường như tâm trạng anh không được tốt cho lắm…
Nhưng
hôm nay cô quyết không thèm nói chuyện với anh.
Hai
chiếc bánh sandwich đặt trên khay bạc được bưng ra, còn có mùi một loại trà
thượng hạng của Vương Quốc Anh.
Sau khi
cắn một miếng bánh sandwich Ngải Ái làm, Mộc Duệ Thầm bật cười:
“Đây là
món cô làm ngon nhất, mùi vị chẳng có gì đặc biệt”.
Ngải Ái
liếc anh một cái sau đó lại quay mặt đi không nói gì.
“Ăn
cùng với hồng trà của hoàng gia Anh gửi tặng thật đáng tiếc”.
Cô thở
dài, đứng dậy, trừng mắt nhìn anh:
“Thì
cậu đừng ăn. Có ai bắt cậu phải ăn đâu. Món này tôi làm đâu phải để cho cậu
ăn”.
Mộc Duệ
Thần đặt chén sứ xuống phát ra âm thanh vang vang, sau đó ngẩng đầu lên, ánh
mắt buồn hiu:
“Cô có
muốn nói chuyện với tôi không?”
Cô lại
trừng mắt với anh, một lúc lâu sai đó hừ lạnh rồi bỏ đi.
Mộc Duệ
Thần thấy khó chịu, nhìn lưng cô nhỏ giọng cảnh cáo:
“Cô
không muốn bị tôi đe dọa thì đừng tỏ vẻ không nghe lời như thế này”.
Nghe
anh nói xong, Ngải Ái dừng lại, không ngoái đầu, lẳng lặng hỏi:
“Không
nghe lời hả? Cậu coi tôi là búp bê của cậu sao?”
Sau
lưng không có tiếng nói. Cô hít vào thật sâu rồi thở ra, sau đó tiếp tục đi tới
thang máy.
Vẫn
không chịu buông tha cho cô! Được thôi! Cùng lắm thì bùng nổ chiến tranh lạnh!