“Không
phải bây giờ!”
Ngải Ái
hít vào thật sâu rồi thở ra, đưa tay lên vuốt ngực:
“Được
lắm. Tôi chỉ muốn hỏi câu một câu thôi. Cậu đừng nói dối, phải trả lời thật”.
“Ừ!”
“Chuyện
Thang Thang phải uống cái thứ thuốc quái dị năm năm trước đây, cả việc chúng ta
bị vây bắt bất ngờ cậu có nhúng tay vào không… hay nói đúng hơn tất cả mọi
chuyện đều là âm mưu của cậu?. Cô nín thở hỏi, thầm hy vọng anh sẽ nói không
phải.
Nhưng…
Mộc Duệ
Thần gật đầu, cúi mắt, giọng nói thản nhiên lạnh như băng:
“Đúng
vậy!”
“Tại
sao?”. Ngải Ái nắm góc áo, lòng kích động. “Cậu có biết cậu đã khiến cậu ấy đau
đớn thế nào không? Cậu có biết ngày nào cô ấy cũng bị căn bệnh hành hạ… Và còn
điều này nữa, cậu ấy không có khả năng sinh con…”
Dứt
lời, mắt cô sũng nước, lùi lại phía sau:
“Vậy là
những điều Mộc Dịch Triệt đều không sai, anh ta không nói dối tôi… Tôi vẫn luôn
cho rằng cậu là người tốt, vẫn luôn nghĩ như thế…”
Mộc Duệ
Thần không trả lời bất kỳ điều gì mà chỉ cắt ngang:
“Khuya
rồi. Bé con, chúng ta đi ngủ thôi!”
Thái độ
bình tĩnh như không có chuyện gì, giọng nói vẫn dịu dàng như trước đây.
Mắt
nhòe đi, Ngải Ái nói:
“Tôi
càng ngày không hiểu được con người cậu”
“Không
sao. Tôi hiểu cô là được rồi!”
Anh bế
cô đặt lên giường, tắt điện, thì thầm vào tai cô như đang dỗ:
“Đừng
sợ, bé con. Tối nay, tôi sẽ không đụng vào cô”.
*************
Nằm
trong lòng Mộc Duệ Thần, Ngải Ái đã mơ thấy nhiều giấc mộng lỳ lạ. Chẳng hạn mơ
thấy lúc cô còn bé xíu ở trong một căn phòng trắng toác với một em bé; mơ thấy
mẹ dịu dàng cười với cô như trong nhiều lần tưởng tượng; mơ thấy cảnh được gặp
bố mẹ nuôi trong khu nhà, cả cái lần ngày đầu tiên đi học bị bạn bè xa lánh và
gặp Thang Tiểu Y lần đầu tiên…
Rồi cả
cảnh Bắc Hàn khoác tay lên vai cô đi dạo trên con đường đầy tuyết trắng. Anh
khoác vào lên người cô hỏi Tiểu Ái, lạnh không? Hay để anh cõng em nhé…
Những
giấc mơ đó trải dài cứ như là đang quay lại cuộc đời của cô thật rõ nét như
chiếc đèn kéo quân.
Lúc
Ngải Ái tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ rọi vào
trong căn phòng hai màu đen trắng.
Bên
giường trống không, lạnh tanh. Mộc Duệ Thần đã đi từ lâu. Cô từ từ nhỏm người
ngồi dậy, bò xuống giường làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống phòng ăn sáng.
Cô đã
mặc quần áo khá kín đáo để che những vết này vết kia trên cổ nhưng lúc
gặp Mộc Giản, chú ấy vẫn cười rất tươi.
“Ngải
tiểu thư dậy sớm vậy? Cô có muốn gộp cả bữa sáng và bữa trưa vào một lần?”
Ngải Ái
nghe Mộc Giản nhắc nhở mới nhận ra giờ này đã là mười hai giờ trưa.
Cô phất
tay:
“Tôi
không đói, tạm thời không muốn ăn gì cả chỉ muốn đi dạo. Chú giản đi với tôi
nhé”.