Cổ tay
cô bị cậu ta nắm lấy, siết chặt.
“Á!”
Ngải Ái
thét lên, vì đau quá nên khuỵu xuống đất.
Đau đớn
này so với những lần Mộc Duệ Thần bắt nạt còn đau gấp mười, à không gấp trăm
lần.
Cảm
giác đau đớn từ cổ tay trong bỗng chốc lan tỏa khắp cơ thể, đau đến tận xương
tủy, đầu óc cô hoa lên choáng váng.
“Bé
con, mới nãy còn kiêu ngạo lắm sao giờ lại quỳ rạp xuống thế này, anh mới hỏi
bé có mấy câu thôi mà. Đứng dậy đi”.
Giọng
nói khá ôn tồn, người khác nghe thấy lại tưởng như lời quan tâm.
Cổ tay
nàng vẫn không hề được thả lỏng, đau đớn như bị gông cùm xiềng xích…
Ngải Ái
sợ đau ngẩng đầu lên.
“Thả
tay tôi ra… Á, đau… Anh là ai… Thả tôi ra rồi muốn hỏi gì cũng được”.
“Nên
nhớ là anh hỏi bé không phải là bé hỏi anh”. Cậu ta lắc đầu, kéo cô đứng dậy.
“Bé con, bé mới mười mấy tuổi, nhìn cũng không tệ chỉ hơi giản dị, bé con muốn
chết sao?”
“Hả?”.
Ngải Ái cảm thấy như mình sắp bị ngất, cô nghe loáng thoáng được chữ “tử”…
“Đây là
động mạch chủ”. Ngón tay cậu ta sờ sờ trên cổ tay cô, miệng cười gian ác. “Bé
con có muốn nhìn thấy thượng đế không? Ý bé con thế nào?”
Mặt cậu
ta từ trước tới giờ đều tươi cười nhưng không nhìn ra bất kỳ ý tốt nào.
Tên
này. Quá nguy hiểm.
Nhớ lại
cảnh Mộc Duệ Thần cả người đầy máu ngã gục trước cửa nhà, Ngải Ái hoảng hốt.
Liệu có phải chính tên này làm cho Mộc Duệ Thần bị thương nặng như thế?
Cô nghĩ
thế và rất muốn bảo vệ cậu. Bởi vì thế nên cô tuyệt đối không thể để tên này
tiếp cận được Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái
cau mày, cố chịu đau, kiên cường nói:
“Tôi
không hiểu anh đang nói gì hết. Đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát”.
“Ba”.
Cậu ta không để ý đến tiếng kêu gào của cô, từ tốn nói. “Hai”
Cô
nhếch môi không nói gì.
Cậu ta
lẳng lặng nhìn cô trong màn đêm tĩnh lặng.
Một lúc
lâu.
Cậu ta
buông cô ra, cười lạnh một tiếng.
Trong
giây phút được giải thoát ấy, Ngải Ái ngã quỵ xuống đất, ngất đi.
“Hóa ra
cậu ta chỉ đang dạy dỗ một đứa nô tì, không có gì là chân thành”.
Nếu
không phải con nhỏ này Mộc Duệ Thần cũng sẽ không đến cứu nó. Huống hồ, sự xuất
hiện của cậu ta ở đây Mộc Duệ Thần cũng biết.
Nhìn
Ngải Ái nằm ngất trên mặt đất, Mộc Dịch Triệt lạnh lùng mỉm cười rồi bỏ
đi vào trong đêm tối.
Một màn
đêm không trăng không sao, sương mù xuống dày đặt, mọi vật thoắt ẩn thoắt hiện.
Một màn
đêm yên tĩnh…
Chỉ còn
lại một màn đêm yên tĩnh…
Lời tác
giả: Cuối cùng thì cậu ta cũng xuất hiện rồi, sau này có khá nhiều “đất diễn”
đấy nhé!