Ngải Ái
sải chân đi về phía nhà mình, trong đầu nghĩ ra vô số lý do, ví dụ như gọi nhầm
số chẳng hạn, hay là cô và Thang Thang chỉ đang đùa với nhau, hay là hay là… Ôi
ôi, đầu óc cô loạn xì ngầu.
Cô chắc
chắn mình không thể nói dối trước một Mộc Duệ Thần quá lợi hại.
Đứng
trước cửa nhà trọ khoảng mấy bước chân, Ngải Ái quyết định tối nay sẽ tới nhà
Thang Tiểu Y tá túc, chỉ một đêm thôi.
Chân
còn chưa bước đi được đã bị ai đó túm lấy.
Hơi ấm
quen thuộc… Vòng tay siết chặt…
Được
Mộc Duệ Thần ôm vào người, cho dù là xuân, hạ hay thu đông đều rất ấm áp, rất
thoải mái, ngay cả mùa hè nóng nực cũng vô cùng dễ chịu.
Với cơ
thể ấm này này, cô chắc chắn là Mộc Duệ Thần rồi.
Cô
không quay đầu lại nói:
“Tôi…
tôi tới nhà Thang Thang đây. Tôi đi nhầm đường!”.
“Ừ!”
Một
giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến cả người Ngải Ái căng lên, vội quay
đầu lại.
Đây là
một người con trai hoàn toàn xa lạ.
Cậu ta
có dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai như được điêu khắc ra.
Mái tóc
đen nhánh bồng bềnh dưới bầu trời đêm sáng bóng, một đôi mắt đẹp hiện ra. Bên
dưới chiếc mũi cao là một nụ cười nhẹ, hơi giống nụ cười của Mộc Duệ Thần.
Mỗi khi
thằng nhóc Mộc Duệ Thần cười luôn rất khó đoán được ẩn ý bên trong nụ cười ấy,
còn gã con trai này cười có thể nói chất lãng tử còn nhiều hơn.
Ngải Ái
nhận ra ngoài gương mặt rất giống ra thì những thứ khác đều không giống với Mộc
Duệ Thần.
“Anh là
ai?”. Cô giơ cánh tay lên gạc tay cậu ta ra. “Bắt tôi làm gì, buông tôi ra!”.
“Mộc
Duệ Thần ở với cô à? Thật sao?”. Cậu ta cầm tay cô nhìn chằm chằm. “Đừng nói
dối. Tôi biết hết đấy”.