Trong
đầu dường như có hàng ngàn con ong vo ve, Ngải Ái thấy tức ngực khó thở, lòng
nôn nao.
Nằm lăn
qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được.
Đêm mùa
hạ không khí mát mẻ, cô cong người sực nhớ ra trên người mình chỉ có một tấm
chăn mỏng.
Ngải Ái
ngồi dậy đi tới trước phòng ngủ nhưng lại nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt không
vui của Mộc Duệ Thần giơ tay định gõ cửa lại thôi.
Đêm
khuya, nếu đáng thức cậu ta dậy, có khi sẽ lại bị cậu ta làm bị đau.
Cô sợ
đau lắm.
Mộc Duệ
Thần siết cổ tay cô lần nào cũng đau phát khóc nhưng cô không thể yếu đuối
trước mặt thằng nhóc. Chẳng phải nó đã nói rồi sao: “Để lộ yếu đuối, đồng nghĩa
với việc tự tìm tới cái chết”. Cô không muốn chết.
Đang
nghĩ ngợi, cô chợt thấy đau nhói ở cổ tay.
Cô giơ
cổ tay trái lên nhìn. Bên trên làn da trắng nõn có một vết bầm tím, phồng rộp
lên, đụng vào là đau.
Không
biết sẽ không đau nhưng khi biết rồi thì càng lúc càng thấy đau.
Cô mở
hộp thuốc tìm tuýp mỡ nhưng không thấy đâu cả.
“Tuýp
mỡ chống sưng mày ở đâu? Tuýp mỡ chống sưng mày ở đâu?”
Miệng
lẩm bẩm vì tìm không ra nên có vẻ nôn nóng.
Đột
nhiên trong phòng ngủ sáng lên ánh đèn màu da cam ấm áp tỏa ra cả bên ngoài.
Ngải Ái
ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần mặc bộ đồ ngủ cotton màu trắng bật đèn bàn trong
góc phòng rồi đi lại phía cô.
Cánh
tay thò vào trong tủ lấy ra tuýp thuốc mỡ đưa tới trước mặt cô:
“Tìm
sao không bật điện. Đúng là đồ ngốc”.
“Đèn
trong phòng này và phòng ngủ cùng công tắc. Tôi không bật vì sợ làm cậu tỉnh
giấc. Không phải do tôi ngốc”. Cô theo phản xạ lùi ra xa Mộc Duệ Thần. “Tôi…
không cố ý đánh thức cậu”.
Cậu
ngừng lại, đôi mắt sắc bén để lộ tia nhìn ấm áp:
“Không
liên quan tới chị. Vừa rồi đúng lúc tôi khát nước nên muốn đi uống nước”.
Giữa
đêm hôm khuya khoắc lại có tiếng rột rạt khiến cậu không thể không tỉnh giấc.
Nếu là
bình thường rất có thể cậu sẽ nổi nóng nhưng nhìn cô tội nghiệp đáng thương,
đang định quát lớn thì lại kìm giọng lại.
Ngải Ái
thở hắt ra, mắt chíu xuống cổ tay đáng thương của mình. Lại đau rồi.
“Sao
thế này?”. Mộc Duệ Thần chụp lấy cổ tay Ngải Ái kéo tới trước mặt mình. “
“Á!”
“Cổ tay
của chị tại sao lại bị sưng? Là ai làm?”
Giọng
nói của cậu ta thật đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn cô chất
vấn.
Thái độ
này hoàn toàn có thể hiểu được: Nói đó là ai, nếu không, giết không tha.