“Ha ha,
chẳng có gì đâu”. Ngải Ái miệng cười nhưng trong lòng không cười. “Tự nhiên nó
sưng đấy. Cậu coi đi, chỗ này bầm, chỗ này tím nè, nhưng mà chẳng sao cả. Hồi
nãy trong phòng tắm tôi bị siết chặt tay như thế nhưng không thấy đau đâu, một
xí xi cũng không thấy…”
Mộc Duệ
Thần ngẩn người, tay vẫn nắm cổ tay cô:
“Là do
tôi?”
“Nếu
nhà này có người thứ ba thì sẽ không phải tại cậu”.
Cậu
bước tới gần, ngồi xuống cạnh cô, kéo cổ tay tới trước mặt, chăm chú quan sát.
“Đau!!!”
Ngải Ái
hít vào một cái, muốn nhích người qua chỗ khác lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại,
càng thấy lòng tan nát.
Mộc Duệ
Thần ngẩng đầu nhìn Ngải Ái, cầm tuýp mỡ và bông, bắt đầu nghiêm túc xức cho
cô:
“Cái
này tốt chứ?”
“Tốt!”
“Mai
nếu thấy còn đau thì đi bệnh viện”. Giọng nói của cậu tuy khá dịu dàng nhưng
vẫn là ra lệnh.
“Đi
bệnh viện lại tốn phí. Này nhóc, chúng ta là gia đình bình dân, đây chỉ là một
vết thương bé tẹo, không cần phải đi bệnh viện”.
Ngải Ái
nhìn trộm thằng nhóc thấy cậu ta vẫn đang chuyên tâm xức thuốc cho cô, mọi động
tác đều rất nhẹ nhàng, không thể không cảm động.
Chúng
ta.
Một gia
đình.
Hai từ
này khiến Mộc Duệ Thần không xức thuốc nữa, ngẩng đầu kinh ngạc. Đôi mắt của
cậu trầm tĩnh giữa đêm như một vì sao.
Miệng
nhếch lên, cậu mỉm cười.
“Tốt!”
Ngải Ái
há hốc miệng như sắp rơi ra, ngoáy ngoáy lỗ tai lại chớp chớp mắt mấy cái.
Tốt.
Trái đất này ngừng quay rồi mất. Mộc Duệ Thần chưa bao giờ thỏa hiệp lại nói ra
chữ “Tốt!”.
Amen!
Cuộc đời này chỉ thế thôi cũng đủ rồi.
Ngải Ái
nhếch môi cười hì, vuốt ve Mộc Duệ Thần.
“Này
nhóc, cậu cũng có lúc đáng yêu”.
“Tốt
hơn hết là chị nên bỏ cái tay chị ra khỏi người tôi. Nếu không, tôi cũng không
chắc nó còn trên người chị”.
Tóc
rối, thái độ đáng sợ, giọng nói đe dọa!