“Ngải
tiểu thư, đến nơi rồi”.
Nghe
Mộc Giản nói, Ngải Ái ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm muôn ngàn vì sao lấp lánh,
khẽ thở dài sau đó bước xuống xe.
Được
thang máy đưa lên tầng trên cùng, sau đó cô theo Mộc Giản vào trong một căn
phòng Tổng thống màu trắng đen đối lập lạnh lẽo không có nổi một hơi ấm.
Cô đã
quá quen với căn phòng màu hồng của mình…
“Ngải
tiểu thư, xung quanh đây đều có các nhân viên phục vụ rượu và đồ ăn, cô cần gì
cứ gọi điện yêu cầu với họ. Cậu chủ có dặn cô không cần phải ra ngoài…”
“Tôi
biết rồi, chú Giản. Ở đây không quen tôi cũng không muốn bị lạc”.
Mộc
Giản gật đầu, sau đó đóng cửa phòng. Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại một mình
Ngải Ái.
Cô
không bật đèn, nằm dài xuống chiếc giường lớn, nhìn thành phố sầm uất sáng đèn
bên ngoài cửa sổ, chợt thấy lạnh người.
Một lát
sau, đầu giường phát ra tiếng chuông reng điếc tai khiến Ngải Ái hoảng sợ ngồi
bật dậy. Cô quay đầu, nhận ra đầu giường để sẵn một cái máy vi tính, đang hiển
thị có cuộc gọi đến.
Cô thở
hắt ra, bò lên giường nhấn phím kết nối. Màn hình lóe sáng. Ngải Ái nhìn thấy
Mộc Duệ Thần mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế xoay.
“Bé
con…”. Ngải Ái nghe anh nói giọng khàn khàn, mệt mỏi.
“Ừ, tôi
nè!”
Cô trả
lời rồi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh vẫn đẹp trai như ngày thường, cổ
áo không cài hết nút để lộ ra làn da màu đồng, ánh đèn chiếu rọi vào anh khiến
cô không nhìn rõ được ánh mắt của anh nhưng cho dù là nhìn anh qua màn hình vẫn
cảm nhận được vẻ gợi cảm tản mác từ người anh. [Edit dở dở…]
“Tôi
biết là em”. Anh dịu dàng nhìn cô. “Tôi nhìn thấy em, đồ ngốc”.
Ngải Ái
chớp mắt, chợt nhận ra mặt mình đang ghé sát màn hình vội nhích ra đằng sau,
cách xa màn hình ra.
“Cậu
giờ này vẫn còn làm việc à?”
Mộc Duệ
Thần gật đầu:
“Ừ, có
việc gấp”.
“Cậu
nhớ giữ sức khỏe, đừng để bị kiệt sức”. Cô nghiêm mặt. “Hơn mười một giờ đêm
rồi”.
“Em lo
cho tôi?”. Anh từ từ ngồi thẳng người. Ngải Ái thấy anh càng lúc càng xích lại
gần màn hình, tim như sắp ngừng đập đến nơi.
Ngải Ái
hơi hoảng:
“À… Đâu
có… Tôi vô tình hỏi vậy thôi… Do do một người mẹ tốt cần phải dạy dỗ con cái
mà”.
Mặt anh
hơi tức giận:
“Hãy
đợi tôi. Mai tôi sẽ đến tìm em”.
“Tìm
làm gì?”
“Còn
làm gì nữa?”. Anh thiếu kiên nhẫn đặt cả hai tay lên bàn, nói rõ ràng từng từ
một. “Em quên chuyện em đồng ý với tôi rồi sao?”
Ngải Ái
bặm môi không nói câu nào.
“Em
ngượng à?”. Tối nay, Mộc Duệ Thần dịu dàng bất ngờ.
“Đâu
có!”.
“Hay em
định nuốt lời?”
“Tôi đã
nói là giữ lời”.
“Tốt!”.
Anh nở nụ cười tỏa nắng. “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai không được đi đâu, chỉ
được đợi tôi”.
“…
Tôi…”. Cô mấp máy môi, ngón tay đụng vào viên thuốc Mộc Dịch Triệt đưa trong
túi áo. “Ừ… Tôi sẽ đợi cậu”.
“Cậu…
Ngày mai lúc nào thì… sau đó… tới đây…”. Mặt cô đỏ lên hỏi như vậy thật giống
đang mong chờ anh đến.
“Vào
buổi tối”. Anh áy náy. “Ban ngày tôi không đến được vì bận việc”.
“Không
sao!”. Ngải Ái ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng. “Tôi sẽ không đi đâu cả, ở đây
đợi cậu”.
Mộc Duệ
Thần kinh ngạc nhưng lát sau liền cười rạng rỡ:
“Sao
hôm nay bé con ngoan đột xuất?”
“Có
đâu!”. Cô phản bác, nhìn đồng hồ đeo tay. “Sao cậu không về biệt thự đi? Giờ
này khuya lắm rồi”.
“Ừm.
Nhưng tôi muốn được nhìn em thêm một lát”.
Mặt cô
đỏ lên. Ai nói Mộc Duệ Thần không nói mấy câu sến rện. Cô phồng má, rất muốn
rút lại lời đã nói với Mộc Dịch Triệt ban sáng.
Cô im
lặng không nói gì thêm. Anh cứ thế ngồi nhìn cô và cũng im lặng. Thời gian tích
tắc trôi qua. Ngải Ái ngồi trên đầu giường mân mê mép váy. Cảm giác được ai đó
nhìn mình mãi thật thú vị, cứ như là anh đang ở bên cạnh cô.
Cô cúi
đầu nhìn đồng hồ. Khi kim phút và kim giờ chỉ về cùng một hướng mới ngẩng đầu
lên.
Một nụ
cười rực rỡ như hoa điểm trên môi cô:
“Mộc
Duệ Thần, sinh nhật vui vẻ”.
Cho dù
không thể gặp nhau vào lễ thành nhân của cậu nhưng tôi vẫn là người đầu tiên
chúc mừng sinh nhật cậu.
“Ừ!”.
Mộc Duệ Thần mỉm cười. “Cảm ơn em. Vì thế hãy đợi tôi nhé”.
Ngải Ái
khó khăn lắm mới mở miệng trả lời:
“Ừm!”
Anh cầm
áo khoác mặc vào người:
“Bé
con, tôi phải đi đây. Em ngủ sớm đi”.
“Chúc
ngủ ngon!”
“Chúc
ngủ ngon”.
Màn
hình vụt tắt, căn phòng tối thui. Ngải Ái ngã ập xuống giường, nhắm mắt lại rất
muốn ngủ nhưng rồi lại chẳng thể ngủ được.
***********
Hậu quả
của một đêm thức trắng là ngày hôm sau cô ngủ tới tận lúc mặt trời bắt đầu lặn
về phía tây mới tỉnh dậy. Sau giấc ngủ quên trời quên đất, cô bò xuống giường
nhìn đồng hồ chỉ bốn giờ ba mươi, xoa đầu mấy cái rồi đi đánh răng rửa mặt. Lúc
đang chải tóc, cô nghe tiếng chuông cửa đính đong.
“Ngải
tiểu thư, bữa trưa muộn của cô đã được đưa tới”.
Ngải Ái
chạy ra mở cửa thì nhìn thấy một anh chàng tiếp tân đội chiếc mũ rộng vành kéo
xuống thật thấp, đẩy xe vào trong:
“Đây là
bữa trưa của cô, Ngải tiểu thư”.
Ngoài
những khay bày biện các món Tây, còn có cả chiếc bánh kem được trang trí đẹp
mắt. Ngải Ái thấy lạ nên hỏi:
“Tôi
đâu có gọi bánh kem?”
Lúc anh
chàng phục vụ ngẩng đầu lên, dưới vành mũ, cô nhận ra người quen:
“Có
chắc là cô không gọi không? Nhưng nó rất thích ăn bánh kem”.
“Là anh
à?”. Ngải Ái thở nhẹ lập tức đóng cửa lại.