Sắc mặt
cô trầm xuống, đang muốn trách anh nói hươu nói vượn thì nhìn thấy anh lấy từ
trong túi ra một viên thuốc mày trắng, ngẩn người:
“Cái gì
đây?”
“Thuốc
ngủ!”
“Thuốc
ngủ?”. Lòng tin dành cho Mộc Dịch Triệt trong cô giảm xuống hẳn. “Anh định dùng
thuốc ngủ? Không ngờ anh lại dùng cách thiếu i ốt thế này. Tôi mắc công tin
tưởng anh. Cậu ta uống được mới sợ”.
“Tất cả
phải dựa vào bản lĩnh của em”. Mộc Duệ Thần bỏ vào tay cô. “Thể chất
người của Mộc gia khá đặc biệt, thuốc ngủ hầu như vô dụng. Đây là loại thuốc
ngủ đặc biệt, người của Mộc gia cho dù có sức mạnh của mười con hổ cũng
ngủ như chết với một liều duy nhất. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”
“Nhưng…”.
Ngải Ái thấy khó xử. “Mọi đồ ăn nước uống ở đây đều do Mộc Giản chuẩn bị và
kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi không có lý do gì để tới gần phòng bếp, hơn nữa khứu
giác và khả năng nhận biết của Mộc Duệ Thần rất cao cường, trong lúc đang cùng
ăn với nhau mà tôi đổ gì đó vào đồ ăn hay đồ uống cậu ta sẽ biết ngay…”
“Em
ngậm trong miệng…”. Mộc Dịch Triệt bày mưu. “Rồi hôn nó, đút cho nó ăn”.
“Tôi
làm thế à?”. Cô lí nhí. “Vậy chẳng phải tôi cũng ngủ say như chết còn gì?”
“Đừng
lo lắng. Anh sẽ cứu em ra. Lúc em mở mắt ra sẽ là lúc em đang ngồi trên máy bay
bay giữa bầu trời, rời khỏi New York”.
Ngải Ái
ngập ngừng nhận viên thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Anh có
chắc sẽ đưa được tôi ra khỏi biệt thự này?”
“Ngày
mai mới quan trọng. Ở đây sẽ xuất hiện những người trong Mộc gia và các chính
trị gia nổi tiếng. Nó sẽ không để em ở đây”. Mộc Dịch Triệt mỉm cười bí hiểm.
“Em là người không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên nó sẽ đưa em tới một nơi
nào đó…Ừm… Ngọn núi này là địa bàn của nó, những nơi khác không phải… Khi con
sư tử bất tỉnh để tuột mất con mồi, sẽ tới lúc anh xuất chiêu…”
Không
cho Ngải Ái cắt ngang, Mộc Dịch Triệt cong môi mỉm cười:
“Thế
nào, không tin anh?”
Ngải Ái
suy nghĩ một lúc lâu:
“Nói
thật, đúng là tôi không tin anh”.
Anh
bông đùa:
“Bé
con, em khinh thường anh à!”
“Nhưng,
tôi cũng quyết đánh cuộc một lần”. Cô bắt chước anh nhún vai. “Bởi vì lúc này
tôi chỉ có thể tin anh mặc dù anh không đáng tin một chút nào”.
Những
lời cô vừa nói khiến Mộc Dịch Triệt thấy kích động.
Ngải Ái
trầm tư:
“Tôi là
người không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng… tức là sao?”
Mộc
Dịch Triệt nhếch môi cười:
“Vợ của
nó sẽ do Mộc gia chỉ định, không được phép cãi lời. Tức là như thế đấy…
Em không phải là nô lệ của nó mà chẳng qua chỉ là người tình của nó”.
Mặt
Ngải Ái biến sắc.
Anh quay
người sải chân đi tới cửa, không quay đầu lại giơ một tay lên:
“Anh
phải đi đây, bé con. Đừng quên giao ước giữa chúng ta, sau khi xong việc sẽ
kiss anh nhiệt tình”.
Cánh
cửa được đóng “cạch” lại ngay sau đó, Ngải Ái có cảm giác như chỗ nào đó trong
lòng mình bị dao cứa, đau ê ẩm, oxi trong phổi cạn kiệt…
Cô chỉ
là…tình nhân của Mộc Duệ Thần sao?
*************
Trước
bữa tối, Mộc Giản vào phòng nói với Ngải Ái rằng Mộc Duệ Thần bận xử lý chuyện
công ty nên rất có thể tối khuya mới về. Vì thế cô ăn tối một mình rồi chán nản
ngồi xem ti vi, cuối cùng bò lên giường, nằm lăn lộn vẫn không sao ngủ được.
Đúng
mười giờ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, cô vui sướng chạy ra mở thì nhìn
thấy Mộc Giản cung kính đứng trước cửa:
“Ngải
tiểu thư!”
“À, là
Chú giản à!”. Nụ cười trên môi Ngải Ái biến mất, lòng thầm thất vọng. [À, bé
chờ Mộc Duệ Thần à? Thế sao mai còn định trốn đi????]
“Cậu
chủ đã đặt trước phòng khách sạn cho Ngải tiểu thư. Giờ ngài muốn tôi đưa tiểu
thư tới đó”.
Em là
người không được xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên nó sẽ đưa em tới một nơi khác…
“Khách
sạn ư? Tại sao tôi phải tới khách sạn?”. Cô cười gượng gạo. “Tôi ở đây có phải
tốt hơn không?”
“À…”.
Mộc Giản ngập ngừng. “Đây là ý của cậu chủ… Bởi vì… Ngày mai ở đây ở biệt thự rất
ồn ào và náo nhiệt, cậu chủ lo lắng sẽ quấy nhiễu tiểu thư nghỉ ngơi…”
Ngải Ái
không hỏi gì nữa, gật đầu mỉm cười:
“Được
thôi! Chú Giản chờ một lát. Tôi thay đồ rồi ra ngay”.
Sau Mộc
Giản đi xuống cầu thang, Ngải Ái thay một bộ quần áo đơn giản để dễ dàng hành
động, mang đôi dày búp bê, buộc tóc đuôi ngựa, nhét viên thuốc Mộc Dịch Triệt
đưa vào trong túi quần rồi quay người đi xuống tầng dưới.
*************
“Chú
Giản, chú đã lên tầng hai lần nào chưa?”. [Thôi bé, bé đừng nhắc tới căn phòng
đó nữa, nổi cả da gà]
Trên
đường tới khách sạn, Ngải Ái nhìn ra ngoài cửa xe vu vơ hỏi Mộc Giản ngồi bên
cạnh:
Mộc
Giản lạnh nhạt trả lời, thái độ cung kính như ngày thường:
“Trước
đây thường rất hay đi qua. Đó là phòng phụ thân cậu chủ”.
“Phụ
thân”. Ngải Ái quay đầu lại, mấp máy môi. “Giờ chú ấy đâu rồi? Đang sống ở khu
biệt thự Mộc gia ạ?”
Cô để ý
cách xưng hô của Mộc Giản với cha của Mộc Duệ Thần không đặc biệt tôn kính, cảm
giác như hai chữ phụ thân rất bình thường bởi vì đơn giản ông ta là cha của Mộc
Duệ Thần.
“Không
phải!”. Mộc Giản hơi hoảng hốt. “Phụ thân cậu chủ đã qua đời mười mấy năm
trước. Ông ấy từng là một họa sĩ tài năng, tầng hai đúng là khu dành riêng cho
phụ thân của cậu chủ… Sau khi ông mất, cậu chủ không cho phép ai được đặt chân
vào đó… Ngải tiểu thư, hôm nay cô đã vào đó sao?” [Chắc chú Giản cũng sợ ma… ]
Ngải Ái
thấy đầu óc mình lộn xộn, mỉm cười nói tiếp:
“Vâng.
Hèn gì trong phòng bám đầy tro bụi, phòng tranh bên trong cũng bị phủ lớp bụi
dày nên không nhìn rõ lắm…Đáng lẽ nên thanh lý… Những bức tranh đó… Rất đặt
biệt”.
Cô rất
muốn hỏi về bức tranh kia nhưng cố nhẫn nại, nói bóng gió xa xôi.
“Phụ
thân cậu chủ là một họa sĩ hết lòng vì nghệ thuật. Khi còn trẻ, có rất
nhiều người phụ nữ khác nhau tới biệt thự tạo dáng quái dị để ông vẽ…”. Mộc
Giản nói, thái độ suy tư. “Có điều… Ngải Ái nhìn thấy rồi có sợ không?”
“Không!
Tôi có thấy một bức… nhưng may mắn là tôi có sức mạnh đối phó với sự sợ hãi”.
Ngải Ái bật cười, quơ quơ tay.
Có lẽ
đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trên đời có rất nhiều người giống người,
chẳng qua do cô bị lóa mắt thành ra bị ảo giác.
Hơn
nữa, ngày mai rời khỏi đây rồi, không gặp lại Mộc Duệ Thần, cô cũng sẽ không bị
lo lắng bởi những thứ như thế nữa…