“Thật
chứ?”
“Đùa
cho vui?”
Hai
người đồng thanh nói.
Bắc Hàn
nhìn Mộc Duệ Thần lạnh lùng nói:
“Này
cậu bạn nhỏ, mong cậu đừng đùa cợt Ngải Ái. Đúng là cô ấy hơi ngốc, hơi ngốc
một chút và thường bị người khác lừa. Nếu cô ấy đánh cược và thua tiền cậu thì
cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cậu, đừng quấy rầy cô ấy nữa”.
Cậu bạn
nhỏ ư?
Không
khí ảm đạm hẳn đi, dường như mùi thuốc súng đang lan tỏa.
Mộc Duệ
Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nheo hai mắt lại, hơi thở anh
phả ra mùi nguy hiểm, miệng hơi cong lên, nở nụ cười:
“Dám
gọi tôi như vậy, anh là người thứ hai”.
Bắc Hàn
bước xuống mấy bậc cầu thang, nhìn thẳng vào mặt anh:
“Ha ha…
Mặc dù không phải là người đầu tiên nhưng tôi rất vinh hạnh”.
“Sao?”.
Mộc Duệ Thần không cười nữa, nắm chặt tay trái Ngải Ái. “Anh có biết người đầu
tiên gọi tôi là cậu bạn nhỏ đã phải ở trong tù giam Aziz chưa đầy ba ngày liền
tự sát. Tôi nghĩ anh cũng nên giống như anh ta, tới đó bóc lịch”.
“Ồ, tù
giam Aziz chính là Địa Ngục Hắc Sắc do mafia dựng nên, tù giam khủng khiếp nhất
trong truyền thuyết”. Đôi mắt xanh lam của Bắc Hàn đầy khiêu khích.
Anh nắm
tay phải của Ngải Ái nói:
“Tôi đã
từng đọc qua về nhà tù đó trên báo cũng muốn tham quan cho biết nhưng rất tiếc
tôi đang đảm trách công việc của tổ chức y tế thế giới, Mỹ và các quan chức cấp
cao trên thế giới đều cần tôi nên tôi không đi đến đó được đâu. Thật đáng
tiếc”.
Mộc Duệ
Thần nhếch môi cười:
“Cũng
khá đấy”.
Từ khi
nào bên cạnh bé con đã xuất hiện một người đàn ông không rõ lai lịch, có nên
phái người điều tra hắn ta không đây.
“Quá
khen”. Bắc Hàn cười ôn hòa, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ.
Anh
nghĩ người đàn ông kiêu căng này với ánh mắt có thể giết người kia khiến người
khác phải nể sợ… Tiểu Ái, cậu ta rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, tại sao em
lại chấp nhận đi với cậu ta. Cậu ta rõ ràng không thể bảo vệ em mà chỉ gây
thương tích cho em…
Ngải Ái
bị kẹt giữa hai người đàn ông, hai tay đều bị cả hai nắm chặt.
Mộc Duệ
Thần nắm tay cô rất chặt, dường như có chết anh cũng không buông ra làm cho cổ
tay Ngải Ái đỏ lên, đau rát.
Bắc Hàn
thì ngược lại. Anh chỉ siết nhẹ cổ tay cô để cô không bị đau, không hề dùng
lực.
Hai
người đàn ông cao to đẹp tranh đối đầu tạo nên một luồng không khí mạnh mẽ áp
đảo tới cả vạn dặm… Dì hàng xóm đang ngồi trước nhà với mấy đứa con sợ quá phải
bế con chạy vào nhà.
Còn lại
hai người đàn ông… và cô.
Ngải Ái
lúng túng quay sang nhìn Bắc Hàn:
“Bắc
Hàn, đây là bạn của em, không phải người xấu…”
Cô biết
Bắc Hàn quan tâm cô nhưng cô không Bắc Hàn không thể có liên quan tới Mộc gia được.
Bắc Hàn
dịu dàng hỏi:
“Tiểu
Ái, có chuyện gì xảy ra vậy? Lại đây em. Đừng sợ. Hãy nói cho anh biết, không
sao đâu…”
Ngải Ái
nhìn anh, đắn đo. Cô khá đắn đo.
Nhìn
thái độ của Ngải Ái, thấy cô hơi giật tay ra, nép người về phía Bắc Hàn, Mộc
Duệ Thần rốt cuộc không thế kìm nén cơn giận dữ được nữa, nắm chặt tay cô, lạnh
lùng ra lệnh:
“Tới
gần đây, ôm tôi”.
Ngải Ái
bừng tỉnh, giật bắn mình.
Cô rút
tay mình ra khỏi bàn tay của Bắc Hàn, khoác cánh tay Mộc Duệ Thần.
“Bắc
Hàn, em bận rồi, khi khác mình gặp nhau nhé. Đây là…”. Cô cắn môi im lặng một
lúc rồi buột miệng nói. “Con nuôi của em”.
“Con
nuôi à?”
“Em có
giỏi thì nhắc lại lần nữa xem”.
Hai
người đàn ông lại đồng thanh nói.
Ngải Ái
lôi mạnh Mộc Duệ Thần vừa đi lên cầu thang vừa nói:
“Em có
việc gấp. Vậy thôi nhé Bắc Hàn. Mình gặp nhau sau”.
Mộc Duệ
Thần bị cô kéo vào trong nhà trọ.
***
Vừa
bước vào phòng, Mộc Duệ Thần đã đẩy cô ngã bịch xuống ghế nệm:
“Con
nuôi! Em dám nói tôi là con nuôi của em”.
Anh nổi
cáu. Bởi vì anh đang rất tức giận.
“Em sợ
gã kia biết mối quan hệ giữa tôi và em?”. Anh đè cô lún xuống ghế nệm, đôi mắt
chim ưng trừng mắt nhìn cô. “Em còn mơ tưởng tới người đàn ông khác được sao hả
bé con?”
Anh cúi
đầu cắn môi cô một cái, giọng nói trầm trầm:
“Con
nuôi mà như thế này à?”
Chiếc
áo mỏng manh bị anh xé rách vứt xuống đất, Mộc Duệ Thần mạnh bạo nằm đè lên
trên cơ thể cô.
“Cũng
sẽ không làm thế này”
Anh áp
mặt vào ngực cô cắn mấy cái. Ngải Ái la nhỏ cố sức đẩy hai vai anh ra. “Cậu lại
còn muốn nữa ư…”
“Muốn.
Thế thì sao nào? Tôi chỉ muốn chỉ cho em biết con nuôi và người đàn ông khác
nhau thế nào, đúng không nhỉ, bé con của tôi?”
Dứt
lời, lại quan hệ tình dục…
Ngải Ái
mệt mỏi nằm trên ghế nệm. Mùi tinh dịch hòa quyện trong mùi hương của căn phòng
cùng với mùi thuốc xì gà lan tỏa khắp nơi…
Nhìn
người đàn ông thanh lịch ngồi bên cạnh, cô từ từ chống tay ngồi dậy, giọng nói
rất khẽ, có ý mỉa mai:
“Thanh
niên trai tráng khỏe quá ha, hết lần này tới lần khác”.
Anh
quay mặt sang, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
“Em nói
vậy là có ý gì?”
“Chẳng
gì cả”.
Cô đặt
chân xuống nền nhà, từ từ đi tới phòng tắm:
“Chừng
nào cậu có thể quan tâm tới cảm giác của tôi, làm cho tôi không có cảm giác là
món đồ chơi tình dục của cậu, thì tôi sẽ thừa nhận”.
Quay
người lại, Ngải Ái nhấn mạnh:
“Tôi sẽ
thừa nhận… Cậu là người đàn ông của tôi. Nhưng tôi nghĩ, chắc sẽ chẳng có khả
năng đó đâu. Người tình chẳng qua cũng chỉ là người để thỏa mãn nhu cầu tình
dục của cậu, phải không nhỉ?”
Không
chờ anh trả lời, Ngải Ái đóng “rầm” cửa lại, ngồi phịch xuống đất, ánh mắt vô
hồn.
Mộc Duệ
Thần đờ người một lúc rồi dập tắt điếu thuốc. Lồng ngực bất giác nhói đau. Cảm
giác này thật sự lạ lẫm với anh nhưng anh vẫn có thể nhận biết rằng mình đang
đau lòng… Và vết thương của anh cũng đang rất đau…