Tắm
xong, Ngải Ái bước ra ngoài, nhìn Mộc Duệ Thần vẫn ngồi y chỗ cũ, vẫn tư thế đó
trên ghế nệm.
Anh dựa
lưng vào ghế, chân duỗi về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền với hàng lông mi
dài, nhìn hai má anh hơi ửng đỏ, mái tóc rũ xuống trước trán và hàng lông mày
vẫn cau lại như thường thấy.
Tại sao
cứ cau mày thế kia.
Ngải Ái
chợt thấy đau lòng.
Chỉ mới
mười tám tuổi, tại sao không mỉm cười rạng rỡ lộ lúm đồng tiền mà lúc nào cũng
lạnh lùng, tại sao lúc nào cũng cau mày?
Mộc Duệ
Thần đột ngột mở mắt ra thấy cô mặc váy ngủ đứng trước cửa phòng tắm nhìn mình
chằm chằm, ánh mắt chợt lạnh lẽo như ngày thường:
“Làm
người tình mà lại mặc chiếc áo ngủ trẻ con để quyến rũ tôi. Em không biết là em
không xứng với chức danh đó một chút nào à?”
Nghe
anh nói xong, Ngải Ái quay phắt bỏ đi một mạch vào trong phòng ngủ, buông người
xuống giường, úp mặt vào trong gối.
Người
tình! Đúng thế, là người tình.
Hai chữ
đó cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô đau cả đầu.
Đau
lòng thật, cuối cùng mình vẫn chỉ là người tình mà thôi.
Cô đã
là người của anh, trước mặt anh không có cách nào có thể chống cự, anh không hề
cho cô bất kỳ hứa hẹn nào, hết lần này tới lần khác chiếm đoạt cô… Cô ngay cả
việc muốn đề cao bản thân cũng không được.
Người
tình – Mãi mãi là người tình.
Tại sao
cậu ta không suy nghĩ cho mình mà có thể mở miệng nói toạc hai chữ đó ra để làm
đau mình?
Câu trả
lời chỉ có thể là do cậu ta không thích mình, không hề thích mình một chút nào.
Mộc Duệ
Thần thở dài, dứng dậy đi vào phòng tắm, cởi áo, nhận ra máu đã thấm ướt cả
băng gạc.
Anh cởi
áo ra, lấy lớp băng mới quấn quanh vết thương rồi vứt lớp băng đầy máu vào
trong sọt rác, sau đó mới mặc áo vào đi ra khỏi phòng tắm.
Nhìn
cánh cửa đóng chặt, anh dừng lại.
Mộc Duệ
Thần, tại sao mày lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Hình
phạt đó một nửa vì mẹ, một nửa vì người con gái trong phòng đó. Nhưng có ai cảm
động không?
Nhất là
cô ấy lại còn có tình ý với người đàn ông khác, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để
chạy trốn khỏi sự bảo vệ của mày…
Ngu
xuẩn, quá ngu xuẩn!
Người
tình?
Tại sao
lại không thể.
Bé con,
cả đời này tôi chỉ cưng chiều một mình em. Là mẹ nuôi cũng thế, là vợ cũng thế,
và cho dù là người tình… Tất cả cũng chỉ là tên gọi thôi, cho dù là ai tôi cũng
vẫn chăm sóc em.
Nhưng
em đã làm cho tôi quá thất vọng về em.
Anh thử
vặn tay nắm. Hóa ra cô ấy không khóa cửa phòng.
Mộc Duệ
Thần lẳng lặng đi vào trong, cố gắng để không đánh thức cô dậy, nằm xuống bên
cạnh cô, nhắm mắt lại.
Do phải
nhận hình phạt của những người trong dòng họ, nên giờ anh rất mệt, thật sự rất
muốn ngủ.
Trong
chốc lát, anh chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngải Ái
chợt rục rịch. Cô vẫn chưa ngủ. Từ lúc Mộc Duệ Thần bước vào phòng, cô giả vờ
thở đều để anh tin rằng mình đang ngủ.
Lúc nằm
xuống giường, anh không có bất kỳ hành động gì, cũng không đụng chạm vào cô.
Chỉ thản nhiên ngủ.
Sau
lưng phát ra tiếng hít thở đều đều, Ngải Ái quay người lại, nhìn vẻ mặt Mộc Duệ
Thần lúc ngủ.
Mặt anh
thật hiền lành. Bình thường lúc nào cũng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn phải công
nhận rằng anh đẹp với đôi mắt sắc bén có thể khiến khối cô “xin chết” và bị
“thương”.
Ngải Ái
nhích lại gần anh, nhìn không chớp mắt vào gương mặt anh, thì thầm nói dường
như chỉ đủ cô nghe:
“Tôi
rất muốn tha thứ cho cậu, Mộc Duệ Thần. Nhưng cậu nhiều tội lắm…”
Tại sao
tôi lại không muốn ở bên cạnh câu?
Là bởi
vì tôi sợ, sợ không kìm được lòng mình và càng ngày càng sụt lún vào cậu.
Cũng
tại cậu cả thôi. Cậu rõ ràng có thèm quan tâm tới tôi đâu.
Nếu như
có cái ngày cậu ghét tôi thì ngay cả hai chữ “người tình” cũng sẽ khiến cậu
ghét cay ghét đắng, và thể nào cậu cũng sẽ hờ hững bỏ đi, ngay cả quay đầu lại
liếc mắt nhìn tôi cũng không có.
Và cũng
do tôi không thể hiểu hết con người cậu nên không dám ở bên cậu.
Tôi sợ
phải mất tất cả.
Ngải Ái
khẽ cười trong đau khổ, đưa tay vuốt hàng lông mày của Mộc Duệ Thần, nhẹ nhàng
xoa nắn…
Một lúc
sau, hàng lông mày đang cau lại của anh mới giãn ra.
Cô vốn
không thấy buồn ngủ nhưng khi dựa vào người Mộc Duệ Thần lại ngáp ngắn ngáp
dài, liền gối đầu lên cánh tay anh rồi ngủ thiếp đi.
Khuya.
Cô bị tiếng rên khẽ đánh thức.
Cô mở
choàng mắt, nhìn Mộc Duệ Thần đang ôm mình, miệng thì thào:
“Bé
con, em ở đâu… Bé con…”
Ngải Ái
bừng tình, mở to mắt lay Mộc Duệ Thần dậy:
“Tôi ở
đây. Mộc Duệ Thần, cậu bị sao thế?”
“Bé
con…”
Hơi thở
của anh phả vào má cô khiến Ngải Ái thấy nóng ran và bất an.
Cô sờ
má mình giật mình. Nóng thật đấy. Đưa tay sờ trán Mộc Duệ Thần, rồi sờ cổ anh.
Ôi trời!
Sao nóng thế này!
Trước
giờ người Mộc Duệ Thần lúc nào cũng ấm có bao giờ nóng như thế này đâu, cứ như
mới từ lò than ra.
Ngải Ái
đánh thức anh dậy:
“Mộc
Duệ Thần, cậu tỉnh dậy đi. Cả người cậu nóng lắm. Chúng mình đi bệnh viện nhé”
“Bé
con”. Anh ôm ghì lấy cô. “Em định đi đâu? Tôi không cho em đi đâu cả. Ở lại
đây. Không được đi”.
“Ừ, tôi
không đi đâu hết”. Cô an ủi anh, bắt đầu hoảng hốt. “Tại sao cậu vẫn chưa tỉnh
hả. Mộc Duệ Thần, cậu đừng làm tôi sợ. Người cậu nóng lắm. Để tôi đưa cậu đi
bệnh viện”.
“Lạnh…”
Anh ôm
cô như một cậu bé con:
“Bé
con, tôi lạnh quá…”
“Đừng
lo, sẽ không sao đâu”. Cô ôm anh vỗ về nhưng lòng lại sốt ruột. Cô chưa thấy
Mộc Duệ Thần như thế này bao giờ. “Thả tôi ra nào, ngoan. Tôi đưa cậu tới bệnh
viện…”
“Đau.
Bé con, tôi đau lắm…”
Anh lảm
nhảm rồi nắm chặt tay cô.
“Tôi
đau lắm… Tôi sắp kiệt sức rồi…Tại sao em không nhìn tôi. Tôi không muốn bị nhốt
trong đó… Ở đó tối đen… Rất tối…Bé con…Nếu có em ở đây…Bảo vệ tôi… Không thể
nào lạc đường được…Thật đấy… Tôi chắc chắn…”
Anh
càng lúc càng lảm nhảm những câu vô nghĩa. Ngải Ái không kìm được lòng mình…
Nước mắt bắt đầu trào ra hai bên má.