Ngải Ái
ngửi thấy mùi chanh trên người Mộc Duệ Thần, đó là mùi dầu gội đầu mà cô thường
dùng năm năm trước.
Cảm
giác vừa lạ vừa quen khiến nước mắt càng tuôn trào. Cho đến khi mùi máu tanh
xộc vào mũi, cô mới giật mình nhìn xuống dưới.
Chỗ hai
người ôm nhau không biết từ lúc nào đã đỏ thẫm. Chiếc áo ngủ màu trắng của cô
bị loang lổ bởi vết máu.
Cậu ta
bị thương!
Đầu
Ngải Ái như nổ tung, vội vàng đẩy cánh tay Mộc Duệ Thần ra ngồi dậy, nhìn vết
máu trước ngực anh.
Anh thở
một cách khó khăn, cứ như là không thể thở được nữa. Cô cuống cuồng lục điện
thoại trong túi Mộc Duệ Thần, phải gọi điện ngay cho chú Giản.
“Chú
Giản, Mộc Duệ Thần, cậu ấy… Chú mau tới cứu cậu ấy đi…”. Cô hoảng hốt lắp bắp.
“Máu, cậu ấy bị chảy nhiều máu lắm ạ…”
“Ngải
tiểu thư đừng sợ. Hãy nói cho tôi biết địa chỉ của cô. Tôi sẽ tới ngay”.
Ngải Ái
đọc vội địa chỉ rồi cầm khăn mặt lau vết máu trên người Mộc Duệ Thần.
Quần áo
đều bị nhuộm đỏ, cả người cô đầy máu, máu thấm đẫm cả ra trải giường một mảng
lớn có thể khiến người khác sợ hãi…
Ngải Ái
cố nâng Mộc Duệ Thần ngồi dậy, dùng khăn mặt chườm lên vết thương trước ngực
anh, run rẩy nói trong sợ hãi:
“Cậu đã
làm gì thế này… Mộc Duệ Thần… Cậu nói đi rốt cuộc cậu đã làm gì… Để đến nỗi bị
thương chảy nhiều máu quá… Đã bị thương lại còn làm như mình khỏe mạnh lắm… Rồi
tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện băng bó. Cậu cố chịu nhé, chú Giản sẽ đến đây ngay
bây giờ…”
“Lạnh
quá…”
Anh cau
chặt mày lại, nắm lấy tay Ngải Ái vui mừng, cười hiền hòa:
“Ái Ái,
anh bắt được tay em rồi…Em… Bất kỳ nơi nào… Cũng không cho em đi”.
“Em…
Biết rồi”.
Cô nhìn
gương mặt trắng bệch không chút máu của anh, đau lòng tới mức khó thở, nước mắt
rơi trên cánh tay anh.
“Em
biết rồi… Biết rồi mà Mộc Duệ Thần. Nhưng nhất định anh phải không sao. À, cho
dù phải làm tình nhân của anh em cũng chấp nhận hết”.
Nghe
được câu ấy, một nụ cười xuất hiện trên đôi môi tái nhợt của anh.
Ngoài
cửa chợt vang lên tiếng đập cửa. Chú Giản đã tới.
Lúc
nhìn thấy Mộc Duệ Thần, mặt ông tái đi vội vàng cõng anh trên lưng nói với Ngải
Ái:
“Ngải
tiểu thư, tính mạng của cậu chủ như ngàn cân treo sợi tóc. Tối nay mong cô hãy
luôn ở bên cạnh cậu chủ”.
Ngải Ái
nắm chặt hai tay lại, gật đầu khàn giọng nói:
“Chú
Giản, cứu cậu ấy với. Cháu cầu xin chú, chú nhất định phải cứu cậu ấy”.
Mộc
Giản gật đầu rồi nhanh chân đi xuống dưới cầu thang.
Ngải Ái
không màng thay quần áo, mang đại dép lê vào rồi đi theo sau.
Cảm
giác đau đớn khủng khiếp ập đến trong lồng ngực.
Cô
không thể nào tưởng tượng được rằng có ngày Mộc Duệ Thần sẽ biến mất bằng cách
này… Cô đã… làm gì thế này…