Mộc Duệ
Thần bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật, sau đó Mộc Giản vội liên hệ với người
của chủ tịch, báo cáo tình hình của Mộc Duệ Thần, khi biết Mộc Duệ Thần bị tiêm
thuốc thoái hóa xương sụn mà vẫn chưa uống thuốc giải liền hoảng hốt sắc mặt,
nhỏ giọng van xin với đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy.
Ông
quay sang nhìn Ngải Ái mặc váy ngủ ngay cả giày cũng không mang đang ngồi trên
băng ghế, vẻ mặt vẫn như lúc ông nhìn thấy cô, trên người còn có cả vết máy
loang lổ của cậu chủ.
Mộc
Giản cất điện thoại, không hề trách mắng cô câu nào, lẳng lặng nói:
“Ngải
tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?”.
“Cháu…
Cháu không sao”. Cô ngước mặt lên, ánh mắt kiên cường. “Chú Giản, tại sao
Mộc Duệ Thần lại bị thương, tại sao vết thương của cậu ấy lại nặng như thế.
Chẳng lẽ những người trong biệt thự không bảo vệ được cậu ấy sao ạ?”
Mộc Duệ
Thần là người không dễ để người khác tấn công.
“Tôi
đoán đó là do hình phạt của chủ tịch”. Mộc Giản nhìn giàn đèn trước phòng cấp
cứu, ôn tồn nói. “Cậu chủ là người có địa vị cao quý nhất trong Mộc gia, và
cũng là người không được phạm bất kỳ sai lầm nào. Một khi đã mắc sai lầm hay
cãi lại mệnh lệnh của chủ tịch thì hình phạt mà cậu chủ nhận được luôn nặng hơn
những người khác gấp mười lần thậm chí là cả trăm lần mới đủ sức răn đe được
cậu chủ. Bởi thế nên từ nhỏ cậu chủ đã hiểu rằng, cậu chủ không được phạm bất
kỳ sai lầm nào và không được làm chuyện gì bất lợi cho Mộc gia… Nhưng lần này,
rất có thể chủ tịch đã dùng hình phạt cao nhất để trừng phạt cậu chủ”.
Mộc
Giản quay sang nhìn Ngải Ái:
“Cậu
chủ bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn, có tác dụng ngang ngửa với thuốc độc.
Mấy giây sau khi được tiêm thuốc, sức đề kháng của con người sẽ giảm dần, ngăn
trở việc trao đổi chất bên trong cơ thể…Với người bình thường, sau hai mươi bốn
giờ không được uống thuốc giải sẽ tử vong. Nhưng đối với cậu chủ là người có
thể chất khác với người bình thường mới có thể chống cự được lâu như vậy. Giờ
thì cậu chủ lại mang trên người những vết thương nặng, tình hình đang rất nguy
kịch”.
“Tại
sao lại không uống thuốc giải ạ? Hay là Mộc Duệ Thần không biết…”
“Ngải
tiểu thư, mặc dù bây giờ không thể giải thích rõ cho cô hiểu nguyên nhân cậu
chủ bị trừng phạt nhưng tôi chỉ có thể nói rằng một phần là do cô. Loại thuốc
đó cậu chủ thừa biết tác dụng và biến chứng của nó… Nhưng do…”. Mộc Giản thở
dài, nhìn gương mặt lo lắng của Ngải Ái. “Ngải tiểu thư quên rồi sao. Trước khi
cô về nước, cô và cậu chủ đã giao hẹn năm ngày. Năm ngày sau, cậu chủ muốn gặp
cô và nhất định cậu chủ phải được gặp cô. Từ nhỏ cậu chủ chưa bao giờ cầu xin
người khác, dựa dẫm vào người khác và càng không bao giờ tin tưởng người khác.
Nhưng cậu chủ lại tin cô và đợi cô. Cô là người duy nhất mà tôi biết. Ngay khi
cậu chủ nghe chúng tôi báo cáo không tìm được cô, vì không muốn lỡ hẹn với cô,
đã không bay về để uống thuốc giải nhưng Ngải tiểu thư, cô…”
Ngải Ái
biết chú Giản đang trách mình, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo ngủ khiến
ngón tay đau nhói.
Cô nhìn
cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, cố gắng bình tĩnh nói:
“Đúng
thế. Cháu chẳng những không thực hiện đúng giao hẹn giữa bọn cháu mà còn chạy
trốn suốt cả đêm, đi xe lửa tới thành phố khác cũng bởi vì cháu không muốn Mộc
Duệ Thần tìm được cháu…”
Cô khẽ
lắc đầu, cúi mặt xuống:
“Đều là
lỗi của cháu…”
Hai tay
ôm mặt, cô bật khóc nức nở:
“Cháu
không hề biết có chuyện đó xảy ra. Lúc Mộc Duệ Thần tìm được cháu nhìn cậu ấy
rất bình thường, và vô cùng ngang ngược. Cháu không biết chính cháu đã hại cậu
ấy…”
“Không
sao đâu Ngải tiểu thư”. Mộc Giản xoa nhẹ vai cô. “Tôi đã liên lạc với người của
chủ tịch đang làm việc gần thành phố B. Người của Mộc thị sẽ nhanh chóng đem
thuốc giải tới đây. Cậu chủ sẽ không sao đâu”.
Ngải Ái
gật đầu, đưa tay chùi nước mắt nhưng vẫn tự trách bản thân mình.
Cô
không thể ngờ rằng có ngày Mộc Duệ Thần sẽ chết… Đúng là cô đã muốn rời xa Mộc
Duệ Thần, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng nếu nhiều năm sau này có người
nói cho cô biết Mộc Duệ Thần đã chết, chết đúng vào lúc cô rời xa anh, chết
đúng vào lúc đó… Cô sẽ phải sống trong đau khổ… Đau khổ tới mức không biết mình
nên làm gì…
“Ngải
tiểu thư, chưa có nơi nào mà cậu chưa chưa trải qua đợt huấn luyện nghiêm ngặt.
Một mình trên đảo hoang, đấu với thú dữ, đấu súng cùng với những người thuộc tổ
chức mafia, sống với các tù nhân trong Địa ngục Aziz ba tháng… Vậy nên cô đừng
quá lo lắng”. Mộc Giản muốn an ủi cô bằng mọi cách. “Cô phải tin tưởng cậu chủ,
cậu chủ sẽ vượt qua được”.
Cô im
lặng một lúc rồi mỉm cười chua chát.
“Vâng
ạ, giờ cháu chỉ còn biết tin tưởng cậu ấy…”
Từ
trước tới giờ, dường như cô đã quá quen với việc ỷ lại vào Mộc Duệ Thần và chưa
bao giờ nghĩ rằng mình sắp không được dựa dẫm vào anh nữa, điều này khiến cô có
cảm giác rất hoang mang.
Hiện
giờ, Mộc Duệ Thần bá đạo, thích ra lệnh cho người khác, một cậu nhóc già trước
tuổi lúc nào cũng cau mày… Cô rất muốn bản thân mình có thể hiểu ra rằng.
Anh đã
quen với việc luôn được người khác nhìn lên và chẳng bao giờ nhìn xuống nhưng
chẳng ai có thể biết được quá khứ của anh.
Cô luôn
hằn học anh vì anh quá cứng rắn và bảo thủ nhưng không hề biết được sâu trong
lòng anh ấp ủ điều gì… Vì anh giấu quá kỹ, chôn quá sâu…
Và nhất
là đối với anh, cô vẫn không biết gì cả…
Điện
phòng giải phẩu không còn sáng đỏ nữa. Mộc Duệ Thần và Mộc Giản cùng đứng dậy.
Một vị
bác sĩ đi ra ngoài, sắc mặt u ám:
“Vết
thương trước ngực không thành vấn đề, nhưng việc nghiêm trọng lúc này là sức đề
kháng của bệnh nhân Mộc càng ngày càng giảm, bệnh nhân vẫn đang trong tình
trạng sốt cao nếu qua đêm nay mà vẫn hôn mê bất tỉnh, cho dù thể chất có khác
với người bình thường đi chăng nữa. Tôi nghĩ…”
Bác sĩ
lắc đầu, tỏ thái độ bất lực:
“Tôi
rất tiếc. Chúng tôi đều đã làm hết khả năng”.
Mộc
Giản nhíu mày rồi nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó tức tốc cầm điện thoại gọi cho
người đang mang thuốc giải độc tới. Trong bệnh viện rất yên tĩnh nên Ngải Ái
hoàn toàn có thể nghe được tiếng tổng đài vang lên bên đầu dây bên kia trong
điện thoại của chú Giản.
Lúc
này, trên hành lang đột ngột vang lên tiếng giày cao gót. Đó là một đôi dày cao
gót màu đỏ chót.
Mộc
Giản ngước mắt nhìn lên, thấy người vừa tới liền kinh ngạc:
“Lị
Vi?”