“Lị Vi
chừng nào thì con về tổng?”
“Mấy
ngày nữa ạ”. Mộc Lị Vi cười phá lên. “Con thật sự rất nhớ cha. Hai chúng ta lâu
rồi không gặp nhau”.
Mộc
Giản ngập ngừng hỏi:
“Con là
chuyên gia của tổng công ty, sao lại được tới đây? Hay là con có nhiệm vụ gì?”
“Có một
vài việc”. Mộc Lị Vi cười khiêu gợi. “Nhưng chủ tịch nói con phải giữ bí mật.
Mong cha thông cảm. Con không thể nói với cha được”.
Mộc
Giản nhướng mày:
“Có
liên quan tới cậu chủ phải không?”
“Tất
nhiên rồi!”. Mộc Lị Vi. “Người có vị trí quan trọng trong Mộc gia chẳng phải là
cậu chủ sao ạ?”
“Cậu
chủ biết con trở lại không? Còn những người khác?”
“Ha
ha…”. Mộc Lị Vi bật cười. “Cậu chủ không biết việc con trở lại nên chờ lúc cậu
chủ về con sẽ gặp và nói cho cậu chủ biết một tin tức quan trọng. Còn những
người khác… Ngoài cha ra chưa ai gặp con cả!”.
Cô đứng
cạnh Mộc Giản nhìn Ngải Ái đang chơi đùa phía xa, đôi mắt xanh biếc xuất hiện
ánh nhìn khó hiểu, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Cô ta
có phải là thú cưng của cậu chủ không cha?”
“Lị Vi,
trước mặt cậu chủ con không bao giờ được nói như vậy. Cô ấy là một người rất
quan trọng với cậu chủ”.
“Con
biết mà cha. Do đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta nên con hơi tò mò”.
Mộc Lị
Vi làm nũng rồi quay sang khu khác của biệt thự:
“Ngồi
máy bay ngủ không ngon. Giờ con phải ngủ để dưỡng da đây ạ”.
Mộc
Giản bật cười. Con gái ông thừa hưởng tính cách của mẹ, ranh ma, ngạo mạn, xinh
đẹp, hoàn toàn không chịu lép vế, lại ngang bướng.
Mộc Lị
Vi đi thẳng tới khu dành cho người giúp việc, nhìn Ngải Ái nhếch môi cười khẩy.
Ngay sau đó mắt lấp lánh ý cười. Không ngờ đánh liều lấy máu của Ngải Ái
đi xét nghiệm và đã biết được một bí mật. Người con gái có cùng nhóm máu với
cậu chủ là người có một không hai trên đời này.
Cậu chủ
à… tôi đã nắm được bí mật của cậu chủ… Không bao lâu nữa cậu sẽ biết tôi muốn
gì…
*************
Buổi
trưa. Mộc Duệ Thần lái xe về biệt thự. Sau khi đỗ xe trước cổng, anh bước vào
trong đi thẳng lên phòng, vừa mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy Ngải Ái đang nằm
ngủ khò khò.
Anh đi
tới giường đánh thức cô dậy:
“Ngủ
nướng từ sáng tới giờ luôn phải không?”
Bị ánh
nắng rọi vào mắt chói chang, Ngải Ái chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nhìn anh,
hết gật đầu tới lắc đầu:
“Xuống
tầng dưới ăn cơm trưa với tôi”.
Anh dịu
dàng ra lệnh nhưng Ngải Ái lại trề môi từ chối:
“Ngồi
ăn cùng cậu để rồi tôi bị trúng thực à? Tránh ra”.
Mộc Duệ
Thần cau mày. Từ hôm qua tới giờ cô nàng này khiêu chiến với anh vô số lần.
Anh nắm
cổ áo cô dựng đầu dậy:
“Cho cô
ba giây, cô đứng dậy cho tôi không thì tôi sẽ lôi cô xuống”.
Mặt
Ngải Ái xụ một đống, nắm tay anh bắt đầu vùng vằng la lối:
“Buông
tôi ra! Buông tôi ra! Xê ra kia! Mộc Duệ Thần, tôi ghét cậu lắm. Cậu buông tôi
ra ngay!”
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần chợt lạnh lẽo. Anh xô Ngải Ái xuống giường, cởi áo khoác rồi nằm
đè lên trên.
“Cô
kiêu ngạo quá rồi đấy, Ngải Ái”.
Roẹt
roẹt! Tiếng vải bị xé rách.
Ngải Ái
hoảng hốt nhìn chiếc váy bị anh xé làm hai mảnh quăng xuống đất…
“Cậu…
Cậu định làm gì tôi?”
Cô túm
lấy góc giường muốn bỏ chạy, trước mắt bị mảng tối khủng bố bao trùm.
“Tránh
ra… Cậu tránh xa tôi ra…”
“Tôi
muốn làm gì à!”
Mộc Duệ
Thần cười phá lên lạnh lẽo, cởi áo rồi áp lên cơ thể trắng nõn của cô:
“Muốn
tôi nhẫn nại với cô thì cũng phải có mức độ. Tôi đã cho cô những quyền lợi đặc
biệt nhất. Giờ tôi phải trừng phạt cô để cho cô biết thế nào là… Hậu quả của
việc phản kháng… Bé con”.
Muốn
làm chuyện giống như đêm đó. Động tác của Mộc Duệ Thần thô bạo khiến Ngải Ái
run lẩy bẩy:
“Đừng…
Đừng mà!”
“Giờ
cầi xin tôi tha cho cũng chưa muộn đâu”.
Mắt Mộc
Duệ Thần lạnh băng, cánh tay càng ghì chặt lấy cô, không kiên nhẫn cắn ngực cô
một cái, để lại dấu đỏ.
“Á!”.
Ngải Ái hét lên, đau quá nên phải cuộn người lại. “Đau quá! Cậu đừng nên làm
như thế!”.
Cởi
sạch mọi thứ vướng víu trên người cô, khát vọng không tên bắt đầu lan tràn
trong mắt Mộc Duệ Thần.
Anh bắt
đầu cắn mút từng tấc da thịt mịn màng trên cơ thể cô… Cứ như nghiện ma túy…
Không có cách nào có thể dừng lại…
Môi anh
nóng rực như lửa, cắn tới chỗ nào chỗ đó liền đau nhức lại giống như bị lửa
đốt, đau và nóng. Cảm giác này lan tỏa khắp người, ngay cả lỗ chân lông cũng
muốn bong cả ra.
Ngải Ái
thở nhẹ, mắt sũng nước:
“Tôi
xin… cậu…”
“Xin
gì?”. Mộc Duệ Thần thì thầm, đưa tay vuốt ve hai má cô. “Tại sao lần nào hôn cô
cô cũng khóc? Và tại sao luôn muốn chạy trốn tôi? Cô muốn tôi phải đối xử với
cô như thế nào đây?”
Cô rút
vào trong người anh, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống chỗ hai cơ
thể dán vào nhau, chảy qua làn da màu đồng và tuyết trắng tạo thành một dòng
suối mát.
Ngải Ái
cắn môi nghẹn ngào, môi dưới bị cô cắn tới chảy máu.
Anh bất
ngờ phủ bờ môi lên môi cô, lưỡi vươn ra cắn mút đôi môi thơm tho, mút lấy cả vị
máu tanh nhạt.
Cô mở
to mắt để anh hôn. Lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi cô,
dường như không để cô chống cự, được mấy giây đã đầu hàng.
Một lát
sau, anh buông cô ra ngước mặt lên. Cô nhìn thấy môi anh dính vết máu đỏ tươi,
càng trơn bóng dưới ánh sáng, đôi môi gợi cảm sexy. Cô cứ thế nhìn mải rồi hoảng
hốt giật nảy mình.
“Không
được khóc!”
Mộc Duệ
Thần cau mày nổi cáu:
“Người
phụ nữ của tôi không được phép yêu đuối!”