Ngải Ái
giơ tay lên vuốt mặt mới nhận ra mặt mình tèm nhem. Cô vội quẹt lia lịa những
giọt nước mắt đọng lại hai bên má nhưng nước mắt vẫn trào ra không ngớt.
Cố gắng
bình tĩnh, rồi ngẹn giọng nói với anh:
“Cậu
muốn đối xử với tôi thế nào cũng được… Tôi chỉ muốn được về nhà, để giúp người
bạn thân nhất của tôi vượt qua thời điểm khó khăn nhất… Là sai ư?”
Ngải Ái
nói tiếp:
“Cậu
cũng đừng quên chuyện đó do chính cậu gây ra… Nhưng một người luôn không đếm
xỉa đến người khác, luôn không coi trọng người khác như tổng giám đốc Mộc thì
ào đi quan tâm đến cảm giác của người khác”.
Mộc Duệ
Thần ngẩn người rồi buông cô ra, ngồi dậy.
Ngải Ái
nhìn tấm lưng trần của anh, lặng lẽ kéo chăn đắp lên cơ thể trần trụi, quấn
thành chiếc kén:
“Mộc
Duệ Thần, cậu cứ việc ngang ngược bá đạo nhốt tôi ở đây đi, coi tôi như con thú
cưng của cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết con thú cưng này sẽ lạnh lùng với cậu
vĩnh viễn. Và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu”.
Nói
xong, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần nhặt quần áo mặc vào người rồi ngồi trên ghế
nệm, cau mày.
Quan hệ
giữa hai người lại rơi vào bế tắc. Ngải Ái nhắm nghiền mắt không quan tâm tới
anh.
Một lát
sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân rồi sau đó là tiếng đóng cửa.
Cô mở
mắt ra nhìn cánh cửa đóng kín. Mộc Duệ Thần đã đi rồi.
*************
Cả ngày
hôm sau Ngải Ái không bước chân ra khỏi phòng, khóa chặt cửa, đến một giọt nước
cũng không uống.
Tối đó,
Mộc Giản gõ cửa nói:
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ nói phải giải quyết việc công ty, tối nay không về. Cậu chủ
nói Ngải tiểu thư không cần đợi ngài cùng ăn tối”.
Ngải Ái
nhảy ngay xuống giường mở cửa, nhìn Mộc Giản đẩy đồ ăn vào:
“Ngải
tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong”.
Những
khay thức ăn thịnh soạn hơn ngày thường. Do cả ngày không ăn gì nên bụng Ngải
Ái kêu ọc ọc.
Cô cùng
Mộc Giản bước vào phòng sau đó ngồi xuống ghế.
“Chú
Giản cùng ăn với tôi chứ?”
“Không,
thưa tiểu thư. Tất cả những món ăn này đều dành cho Ngải tiểu thư. Cậu chủ sai
tôi giám sát cho tới khi cô ăn hết những món này, nếu tôi không làm được sẽ bị
trừ nửa năm tiền lương”.
“Hả?
Ăn… ăn hết từng này món ạ?”. Ngải Ái la toáng lên, suýt nữa thì phun ngụm súp
ra. “Nhiều thế này có ba người như tôi cũng không thể ăn hết được. Mộc Duệ Thần
bị điên rồi!”
Lấy
tiền lương của quản gia ra uy hiếp quá hèn!
“Không
có cách nào khác. Mệnh lệnh của cậu chủ nhất định phải thực thi. Ngải tiểu thư,
mời cô dùng bữa, đừng quan tâm tới sự tồn tại của tôi”.
Mộc
Giản cười rạng rỡ, không có vẻ gì là đang đóng kịch:
“Sau
bữa tối, cô sẽ có một cuộc điện thoại. Đây là di động mới của cô. Cậu chủ
có nhờ tôi chuyển lời tới cô. Nếu cô còn dám ném điện thoại đi, cậu chủ sẽ đem
cô quăng xuống Thái Bình Dương cho cá ăn”.
Tôi
@Y#@#@X@!@@!! (Hừm… Ặc ặc… Màn hình tinh thể lỏng… tự động cách âm)
Ngải Ái
cắn miếng bánh mì, trong lòng thầm oán hận tên Mộc Duệ Thần, giơ tay cầm
điện thoại Mộc Giản đưa, bấm bấm rồi quăng qua một bên, cố nặn ra một nụ cười
gượng gạo:
“Cảm ơn
chú Giản!”
“Không
có gì. Nửa năm tiền lương của tôi còn hay mất đều trông cậy vào tiểu thư”. Mộc
Giản bê đĩa bít tết tới. “Cậu chủ đã nói là làm nên Ngải tiểu thư đừng lo lắng
quá, cứ cho là cậu chủ đang nói đùa. Tôi năm nay đã năm mươi tám tuổi nếu như
bị cắt nửa năm tiền lương rồi cậu chủ cũng sẽ đuổi việc tôi. Cô cũng biết tình
hình kinh tế ở New York đang khủng hoảng, một lão già như tôi còn biết làm việc
gì để kiếm sống. Tới lúc đó tôi chỉ có nước đi tự tử… Ha ha… Ngải tiểu thư, cố
lên…”
Mặt
Ngải Ái co rút lại, xấu hổ rồi cũng cười ha ha với Mộc Giản.
Trong
Mộc gia, chủ tớ đều thích đe dọa người khác bằng chiều chiêu thức khác nhau…
Bọn họ quả nhiên là cùng một ruột!
Bữa tối
khổ sở cuối cùng cũng trôi qua, Ngải Ái ôm bụng no căng bò ra khỏi bàn sau đó
đứng giữa phòng ngồi cũng chẳng dám ngồi mà nằm cũng không dám nằm.
Cô nhìn
Mộc Giản dọn dẹp chén bát, ủ rũ nói:
“Chú
Giản, bụng bà bầu ba tháng cũng không bằng bụng tôi lúc này. Đề nghị chú báo
cáo với Mộc Duệ Thần tình trạng bi đát của tôi. Nếu tôi bội thực mà chết, cậu
ta chính là hung thủ. Chú nhất định phải làm chứng đấy”.
“Ngải
tiểu thư đừng đùa nữa, không có chuyện gì đâu. Cậu chủ mấy ngày nay đều rất bận
rộn, rất có thể vài ngày nữa cũng sẽ không trở về biệt thự, có dặn tôi chăm sóc
sức khỏe cho cậu chủ”.
Cô nghi
ngờ, nhỏ giọng thở dài:
“Nếu
bận rộn như thế thì tự nhiên trưa nay lại đùng đùng xuất hiện làm gì…”
“Giữa
trưa…”. Mộc Giản ngập ngừng. “Giữa trưa cậu chủ gọi điện hỏi tình hình của Ngải
tiểu thư. Vừa nghe nói cô chưa ăn gì liền vội vàng về vì lo lắng cho Ngải tiểu
thư. Cậu chủ thật lòng lo lắng cho cô nên mới như thế…”
Ông nói
xong nhìn thấy Ngải Ái đủng đỉnh đi ra khỏi phòng.
“Chú
Giản, tôi ăn nhiều quá phải đi dạo một lát cho tiêu hóa. Nhờ chú dọn dẹp nhé”.
Cô quơ
tay rồi đi xuống cầu thang. Mộc Giản thở dài, nói với cô bé này cứ như nước đổ
đầu vịt…
*************
Nhìn
bầu trời đêm từ trên đỉnh núi đẹp lung linh.
Ngải Ái
ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng trong sân, ngước mắt nhìn màn đêm muôn vàn vì
sao lấp lánh, cau mày buồn bã.
Cô nhớ
lại cái đêm năm năm trước, trời cũng đầy sao như tối nay. Cũng vào đêm đó, Mộc
Dệu Thần bước ra khỏi cuộc sống của cô như một trò chơi hiện chữ game over.
Để rồi
không lường trước được năm năm sau lại đánh mất trinh tiết bởi thằng nhóc đó và
cũng không thể nào ngờ được rằng phải chịu sự kiểm soát của cậu ta, không có
bất kỳ đường sống nào.
Nếu đã
vậy, cô ước gì vào cái ngày năm cô mười bảy tuổi không gặp Mộc Duệ Thần.
Ước gì
chỉ là một người dưng.
“Ngải
tiểu thư!”
Một
giọng nữ sang sảng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô quay đầu nhìn đằng
sau thấy cô nàng Mộc Lị Vi.
Ngải Ái
hoàn hồn, gật đầu một cái:
“Chào
bác sĩ Mộc!”.
“Cứ gọi
tôi là Lị Vi”. Mộc Lị Vi ngồi xuống bên cạnh cô, giọng cô ta thật hiền hòa.
“Cậu chủ tối nay không về, trông sắc mặt Ngải tiểu thư không được tốt lắm? Cô
lưu luyến cậu chủ à?”
“Lưu
luyến… Làm gì có chuyện đó!”. Ngải Ái lắc đầu. “Do tôi… rãnh rỗi quá thôi”.