“Không sao!”. Mộc Lị Vi hích vai Ngải Ái,
giọng mỉa mai. “Tôi biết Ngải tiểu thư vẫn đắn đo trong lòng vì đêm đó cậu chủ
chưa thực sự dịu dàng cho lắm… Nhưng có điều này, nếu cô chọn cậu chủ thì cô
phải biết rằng quan hệ hai người chẳng đi tới đâu đâu. Cô nên chuẩn bị tinh
thần đi đấy”.
Mộc Lị
Vi nhiệt tình nắm lấy tay cô, tiếp tục cười giả lả:
“Cậu
chủ lại đẹp trai như thế cho dù không có kết quả nhưng giữa hai người dù gì
cũng đã có một đoạn ký ức đẹp. Tốt quá rồi còn gì”.
“Bác sĩ
Mộc, tôi chẳng hiểu cô nói gì cả?”. Ngải Ái rút tay lại, thái độ không được tự
nhiên. “Tôi và Mộc Duệ Thần chẳng có gì cả. Đêm đó do cậu ta bị trúng thuốc
kích thích nên mới phạm sai lầm…”
“Bộ
Ngải tiểu thư không biết à? Mặc dù cậu chủ là người ong bướm nhưng cậu chủ cũng
đã có vợ sắp cưới. Và Mộc gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho Ngải tiểu thư
kết hôn với cậu chủ”. Mộc Lị Vi làm bộ ngạc nhiên. “Bởi vì… Ngải tiểu thư cũng
biết rồi đấy thôi, cậu chủ chỉ mới mười tám tuổi, đây là tuổi thích rong chơi…”
Ngải Ái
cuối cùng cũng hiểu Mộc Lị Vi muốn nói gì.
Cô ta
nói đúng, Mộc Duệ Thần có vợ sắp cưới và ai cũng không thể thay đổi được điều
đó. Tóm lại một điều là Mộc Duệ Thần chỉ muốn chơi đùa cô mà thôi.
Mặt cô
trắng bệch, không muốn đề cập gì thêm về vấn đề đó, lẳng lặng nói:
“Bác sĩ
Mộc, cô nhầm rồi. Tôi không phải là đối tượng cho cậu ta đùa cợt. Và tôi cũng
chẳng đủ khả năng để có thể chơi với cậu ta”.
Mộc Lị
Vi nhìn Ngải Ái bình tĩnh, cau mày, trong mắt bất chợt xuất hiện tia căm ghét
rồi biến mất, cười dịu dàng:
“Ngải
tiểu thư nghĩ như thế là tốt đấy. Do tôi sợ đến khi kết thúc rồi, người bị đá
là cô mới nhận ra thì muộn quá rồi. Cô đừng trách tôi nhé!”
Ngải Ái
lắc đầu:
“Cảm ơn
chị!”
“Sức
khỏe của tiểu thư phục hồi tới đâu rồi?”. Mộc Lị Vi đột nhiên chuyển sang
chuyện khác. “Tôi có thuốc này sẽ giúp Ngải tiểu thư nhanh chóng khỏe hơn. Để
tôi đưa cho cô nhé”.
Ngải Ái
ngạc nhiên nhìn Mộc Lị Vi rồi gật đầu:
“À
được, được. Cảm ơn bác sĩ Mộc”.
“Đừng
cảm ơn tôi”. Mộc Lị Vi chợt nhíu mày, mặt vô cùng mập mờ. “Tôi theo cậu chủ bao
năm, cậu chủ mạnh mẽ thế nào tôi đều biết… Dù sao…”
Mặt cô
ta chợt đổ lên, đôi mắt xanh biếc ngượng ngùng:
“Dù sao
tôi cũng giống Ngải tiểu thư, đều đã trải qua…”
Dứt
lời, cô ta nhìn Ngải Ái như nhìn đồng minh mỉm cười, đứng dậy rời khỏi ghế đi
lấy thuốc.
Ngải Ái
nhìn lưng cô ta rồi cong môi cười trong không khí, một nụ cười gượng gạo. Lòng
dấy lên cảm giác chua xót…
Cô đưa
tay ôm ngực. Lạnh quá.
Rõ ràng
đang là mùa hè, lại cảm thấy rất lạnh…
*************
Vào
buổi tối, lúc đang nằm trên giường, Ngải Ái nhắm nghiền mắt, nhưng lại rất tỉnh
táo. Những gì Mộc Lị Vi đã nói với cô xoay vòng trong đầu. Tinh ý có thể tóm
gọn lại trong hai câu.
Câu thứ
nhất, cô là con búp bê của Mộc Duệ Thần, chờ cậu ta chơi chán sẽ vứt đi quay về
bên người cô vợ sắp cưới.
Câu thứ
hai, ngoài con búp bê là cô ra, còn có búp bê – Mộc Lị Vi và nhiều nhiều người
nữa.
Cô ôm
gối mở mắt ra, mơ màng nhìn vào bóng tối rồi nhỏm người ngồi dậy. Hình như trời
sắp sáng.
Đêm dài
mất ngủ, Ngải Ái ngồi dựa lưng vào đầu giường thở dài, đăm chiêu suy nghĩ. Hình
như từ lúc tới đây, đêm nào không có Mộc Duệ Thần là đêm đó cô không ngủ được.
Có vẻ như cô đã ỷ lại vào anh từ lúc nào.
Màn
hình điện thoại chợt sáng lên, tiếng chuông vang vang trong đêm. Ngải Ái hoảng
hốt nhìn chiếc điện thoại mình quăng trên bàn, vội chạy xuống cầm lên xem. [Để
xem nào… Hình như là iphone… Chiếc iphone mà tớ thấy trong phim Hoàng tử gác
mái ý].
Nhìn
dãy số hiện ra trên màn hình, cô bụm miệng khó tin. Cô cuống quít bấm nút,
giọng nói run rung:
“Không…
Không phải tới đang nằm mơ chứ…”
“Xin
lỗi cậu Tiểu Ái, cách đây mấy tiếng tớ đã định gọi điện cho cậu rồi nhưng giáo
sư lại giao cả đống bài tập, giờ tới mới rãnh nè. A, đúng rồi. Chỗ cậu bây giờ
là rạng sáng. Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tớ đã phá rối giấc ngủ của cậu phải
không?!”
Đúng là
Thang Tiểu Y rồi.
Ngải Ái
lắc đầu:
“Không
đâu. Hồi nãy tớ có việc cần làm nên chưa ngủ. Cậu khỏe không? Bệnh cậu có gì
chuyển biến không? À sắp tới đợt cậu phải truyền hóa chất rồi nhỉ?”
“Tớ rất
khỏe”. Thang Tiểu Y bật cười bên đầu dây bên kia. “Đồ quỷ cậu không ở đây làm
phiền tớ hay lảm nhảm không khỏe sao được”.
“Cậu đi
chết đi!”. Ngải Ái dường như vẫn không tin được đây là sự thật, hỏi kỹ lưỡng.
“Sao cậu không hỏi tới, tại sao tới lại mất tích và tại sao cậu lại có số điện
thoại của tớ?”
“Mất
tích…?! Chẳng phải Mộc Duệ Thần đón cậu tới Mỹ du lịch hả?”. Thang Tiểu Y hét
toáng lên. “Hay cậu ta để lạc mất cậu? Không thể nào. Cậu ta gọi điện cho tớ
rồi cho tớ số này nói cậu rất nhớ tớ, bảo tới gọi điện cho cậu đấy!”.
Ngải Ái
sửng sốt:
“Cậu
biết tớ ở chỗ Mộc Duệ Thần từ lâu rồi hả. Cậu gọi điện cho tớ là do cậu ta bảo
luôn hả?”
“Tiểu
Ái Tử, cậu nhắc lại lời tớ làm gì”. Thang Tiểu Y ngáp dài. “Tớ đã xin phép giáo
sư cho cậu nghỉ dài hạn rồi. Cậu đi chơi vui vẻ. Cậu nhất định phải trở về đấy.
Tớ nhớ cậu lắm. Cả tớ và Bắc Hàn đều rất lo lắng cho cậu, lúc nào cũng chờ cậu
về”.
“Bắc
Hàn… Anh ấy thế nào rồi??”
“Tớ nói
với anh ấy là cậu đang được con nuôi trả ơn, vậy mà anh ấy không tin, còn muốn
bay sang Mũ tìm cậu. Nhưng cũng may tớ đã ngăn cản được anh ấy. Lúc nào về cậu
nhớ phải mang cho anh ấy đặc sản ha, nếu không thì anh ấy sẽ mắng cậu đi mà
không nói lời nào đấy”.
“Ừ!”.
Ngải Ái rầu rĩ. “Ngày mấy cậu truyền hóa chất?”
“Năm
ngày nữa. Không sao đâu. Cậu không có ở đây thì đã có Bắc Hàn lo cho tớ”.
“Thang
Thang à”. Ngải Ái gào lên. “Cậu yên tâm. Tớ nhất định sẽ về để đi với cậu. Tớ
hứa đấy”.
“…Ừ…”.
Thang Tiểu Y im lặng một lúc rồi lên tiếng. “Tiểu Ái, tớ sẽ đợi cậu”.