Điện
thoại ngắt bụp, mắt Ngải Ái nhòe đi, sau đó bật khóc. Nhiều năm nay cô coi
Thang Tiểu Y là người thân duy nhất, giờ biết cô ấy vẫn khỏe mạnh tảng đá đè
nặng trong lòng liền được dỡ bỏ, mảng tối tăm cũng dần biến mất.
Cô cầm
điện thoại bấm danh bạ, vẫn chỉ lưu mỗi một số của Mộc Duệ Thần, do dự không
dám bấm vào.
Rất
muốn hỏi anh tại sao chuyện gì cũng chuẩn bị rất tốt nhưng lại chẳng hề nói với
cô. Cô rất muốn biết có phải vì việc cô thờ ơ hờ hững với anh nên anh mới bảo
Thang Tiểu Y gọi điện cho cô…
Trong
ngực loạn xì ngầu một lúc, quyết định đặt điện thoại xuống, giống như một con
đà điều vùi mặt vào ghế nệm lẩm bẩm:
“Nếu
ngày mai… cậu ta về… Mình sẽ hỏi… Và cũng nói lời xin lỗi…”
*************
Phòng
họp công ty M
“Cậu
chủ, những cô gái được chủ tịch đưa đến đã tới New York”.
Trong
căn phòng trống, Mộc Giản đứng phía sau Mộc Duệ Thần cung kính báo cáo:
“Cậu
chủ có muốn đưa người tới biệt thự không?”
Buông
tập tài liệu trong tay ra, Mộc Duệ Thần ngước mắt lên, trong đôi mắt sâu thẳm
là vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Đưa
tới nơi khác, ngày mai tiễn họ về”.
“Nhưng
thưa cậu chủ…”. Mộc Giản đứng sau lo lắng. “Lần này xem ra chủ tịch khá cứng
rắn, e rằng không thể cãi lại”.
Mộc Duệ
Thần ngả người ra ghế, suy tư một lúc rồi nói:
“Trước
hết đừng đưa những người đó tới gần biệt thự. Tôi không muốn gặp họ”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”. Mộc Giản trả lời, miệng nở nụ cười. “Cậu chủ trái lại có tình
cảm với Ngải tiểu thư. Tôi nghĩ có lẽ một ngày không xa Ngải tiểu thư cũng sẽ
cảm nhận được tình cảm của cậu chủ là thật lòng”.
“Thật
lòng”. Mộc Duệ Thần lặp lại, giọng nói có hơi khó hiểu. “Đây chỉ là một phần
trong kế hoạch của tôi, sao có thể gọi là thật lòng?”
“Vâng,
lời cậu chủ nói rất đúng”.
Mộc
Giản gật đầu, cất bước định quay người đi ra ngoài.
“Chú
Giản”. Mộc Duệ Thần đột ngột gọi, mày hơi hếch lên. “Chú Giản càng ngày càng
đãng trí. Chú đã quên việc quan trọng cần phải báo cáo với tôi”.
Mộc
Giản giật mình nhớ ra.
“Tôi hồ
đồ quá!”
Ông lấy
từ trong túi áo ra một danh mục đưa ra trước mặt Mộc Duệ Thần:
“Đúng
như mệnh lệnh của cậu chủ, Ngải tiểu thư đã ăn hết bữa tối”.
Mộc Duệ
Thần cong môi mỉm cười, nụ cười duy nhất trong ngày. “Ừm!”
Mộc
Giản nghĩ bụng: “Vẻ mặt này của cậu chủ có thể nói là cậu chủ đang rất thấp
thỏm vì Ngải tiểu thư! Vậy chẳng phải cậu thật lòng thích Ngải tiểu thư sao?
“Đừng
hiểu lầm!”. Dường như Mộc Duệ Thần biết Mộc Giản đang nghĩ gì. Anh đứng dậy,
hiên ngang đi tới cạnh cửa sổ rồi nhìn bầu trời sáng sớm trắng xám thản nhiên
nói:
“Tôi
quan tâm tới việc này chỉ vì muốn cô ấy sinh cho tôi một đứa con”.
Mộc
Giản nhìn lưng Mộc Duệ Thần có cảm giác luồng không khí đầy áp lực đang lan
khắp phòng, không thể không cảm thấy đây quả nhiên là cá tính người thừa kế duy
nhất của Mộc thị – Mộc Duệ Thần.
Sinh ra
trong một dòng họ lẫy lừng, phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề với những sứ
mệnh không thể biết trước.
Hy vọng
rằng sau này Ngải tiểu thư sẽ không hận cậu chủ.
“Chú
Giản, hình như trong biệt thự nhiều ngày nay có vị khách không mời mà đến”.
Mộc Duệ
Thần không quay đầu lại lẳng lặng nhắc nhở:
“Chú
giản và con gái chắc cũng nhiều năm rồi không gặp phải không”.
“Không
có sự cho phép của cậu chủ đã tự tiện vào sống trong biệt thự nhưng do Mộc Lị
Vi được chủ tịch phái tới để làm nhiệm vụ. Tôi đoán chắc chắn có liên quan tới
việc nhóm bán thành phẩm có khả năng mang thai hay không…” [Đập bàn… Cuối cùng
thì mình cũng đã hiểu. Các nàng mà lão chủ tịch của Tập đoàn Mộc Thị đưa tới để
xxx với Mộc Duệ Thần là từ trung tâm nghiên cứu của cái lão gàn dở đó với 50%
sẽ sinh ra các nhóc có dòng máu của Mộc Duệ Thần. Lão muốn con cháu mình đều
phải có dòng máu hiếm của dòng họ từ bao đời... Hum bữa edit bị sai là gái bao…
Mình sẽ sửa lại…]
“Ừm”. Mộc
Duệ Thần giơ tay lên. “Cứ như vậy đi!”
Mộc
Giản không nói gì nữa quay người đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi
tòa nhà, bước chân đi vào lối đi dành cho người đi bộ trên đường phố. Ngẩng đầu
nhìn bầu trời màu trắng xám, trong lòng Mộc Giản không biết vui mừng đi về phía
bình minh hay buồn bã chờ đợi đêm tối kết thúc…
Chỉ
biết rằng dòng họ Mộc tồn tại hàng trăm năm hiện tại đang trong tình trạng hỗn
loạn không cách hóa giải.
*************
“Chú
Giản”. Lúc dùng bữa trưa, Ngải Ái cắn chiếc đũa vu vơ hỏi: “Hôm nay Mộc Duệ
Thần cũng không về ạ?”
Mộc
Giản ngước mắt lên:
“Đúng
vậy, thưa tiểu thư. Hôm nay cậu chủ phải chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị,
sau đó bay đến Calofornia để thị sát, tới chiều cậu chủ sẽ trở về công ty để
giải giám sát kế hoạch marketing và theo dõi các báo cáo trong ngày…”
Ngải Ái
lắng nghe mà đầu óc mù tịt, chỉ biết gật gật đầu:
“À!”
“Nhưng
nếu Ngải tiểu thư muốn cậu chủ về, tôi nghĩ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại…”
“Ai
mong cậu ta về chứ!”
Ngải Ái
hoảng hốt cắt ngang lời Mộc Giản, cầm bát canh gà lên uống lấy uống để rồi vội
vàng buông bát đũa chạy lên cầu thang.
“Cậu ta
không về cháu càng vui. Do cháu sợ cậu ta về nên cháu mới hỏi như vậy. Chú
Giản, chú không được nghĩ gì đấy! Cháu, cháu về phòng đây!”
“Tôi
không nghĩ gì đâu, thưa Ngải tiểu thư”.
Mộc
Giản nén cười nhìn Ngải Ái:
“Xin
lỗi vì đã nhắc nhở Ngải tiểu thư, phòng tiểu thư ở hướng khác, phòng cô đang
vào là phòng dành cho khách…”
“Phòng
dành cho khách ạ! A! Cháu đang muốn vào trong đó xem qua một chút!”
Cô chạy
vào trong phòng rồi đóng cửa lại, vỗ ngực thở phù một cái. Đúng là kỳ quái. Vừa
nhắc tới Mộc Duệ Thần tim liền đập loạn xạ cả lên, nói năng linh ta linh tinh.
Cô chắc mẩm mình bị bệnh rồi.
“Ồ,
Ngải tiểu thư đấy à?”
Giọng
Mộc Lị Vi vang vang khiến Ngải Ái phải quay sang nhìn vào trong phòng, thấy Mộc
Lị Vi đang ngồi trên ghế đọc một quyển sách dày cộm.
“Là bác
sĩ Mộc à!”. Gặp gỡ qua vài lần, Ngải Ái không hề muốn ở chung một phòng với cô
ta nên mắc cỡ đứng gãi đầu ở cửa. “Nhiều phòng quá nên tôi đi nhầm. Tôi ra
ngoài đây, không làm phiền chị nữa. Ngại ghê!”
“Không
sao!”
Mộc Lị
Vi nhún vai, quan tâm nói:
“Thuốc
tôi đưa Ngải tiểu thư lần trước cô uống chưa?”
Ngải Ái
gật đầu:
“Tôi
nghĩ tôi khỏe rồi, vẫn phải uống thuốc nữa à?”
“Ừm!”.
Mộc Lị Vi gập sáng, đứng dậy đi tới trước mặt cô, ánh mắt như đang xét xử. “Tôi
phát hiện ra tiểu thư có nhóm máu cực kỳ hiếm đặc biệt hơn những người bình
thường. Vì thế cô phải uống thuốc đó bảy ngày bảy đêm thì sức khỏe mới phục hồi
hồi hoàn toàn, nhất định…”
Cô ta
nắm lấy tay Ngải Ái, mắt sáng lên một cách khó hiểu. “Đừng quên nhé, Ngải tiểu
thư!”