Tuy cảm
thấy ánh mắt Mộc Lị Vi rất quái đản, vừa khá phấn chấn và mong chờ, nhưng Ngải
Ái nghĩ đơn giản, chắc đó là sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân. Và cũng
đúng là máu cô đặc biệt thật.
“Được
thôi!”.
Ngải Ái
đi rồi, Mộc Lị Vi nhìn cô từ phía sau, những ngón tay mảnh mai bắt đầu gõ nhẹ
lên bàn như khiêu khích, miệng nở nụ cười đắc ý.
Chỉ cần
bảy ngày thôi, đúng bảy ngày sau, cô đã có vốn tự có để đi tìm Mộc Duệ Thần đàm
phán.
*************
Trong
phòng, Ngải Ái ngồi trên thảm lòng rối bời. Hai tay nắm chặt điện thoại, nãy
giờ cô đã nhìn chằm chằm vào dãy số kia cả tiếng đồng hồ. [Iphone đấy! Màu
hồng… ^^]
Cô muốn
năn nỉ Mộc Duệ Thần đưa cô về nước còn muốn nói với anh chỉ cần Thang Tiểu Y
không sao, cô sẽ không nuôi lòng hận thù về chuyện năm năm trước.
Tuy
nhiên, chiến tranh lạnh do cô bùng nổ trước, giờ chủ động giảng hòa thì thật là
mất thể diện.
Ánh
nắng chiều nóng nực, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng trán cô vẫn đổ mồ
hôi chảy cả xuống mặt, ngay cả lòng bàn tay cũng bị ướt.
“Ring-Ring”
Điện
thoại reng một giai điệu rồi tắt ngúm.
“A!”
Ngải Ái
la to, nhảy dựng lên vỗ vào điện thoại
“Tắt
nguồn mất rồi! Mày sao lại vô dụng thế này, nhát gan quá đi, sợ cái gì chứ! Chỉ
gọi điện thôi mà! Sao lại không chịu gọi? Ôi, chắc mình điên mất…”
Mộc
Giản bưng món điểm tâm vào phòng nhìn Ngải Ái cứ chỉ vào điện thoại mà mắng mỏ
buồn cười đứng trước cửa lắc đầu.
“Ngải
tiểu thư, đây là kem vani của cô!”
Ngải Ái
nghe tiếng Mộc Giản, xấu hổ đỏ cả mặt. Chắc những người khác nhìn cô lúc này
đều nghĩ cô bị khùng!
“À
vâng, cảm ơn chú Giản”.
Cô cầm
ly kính đặt lên bàn bắt đầu ngồi ăn.
Mộc
Giản thay pin điện thoại rồi đưa cho Ngải Ái:
“Ngải
tiểu thư, tốt rồi!”
“Cảm ơn
chú Giản, cháu không cần dùng…”
Cô nghĩ
ngợi, tốt nhất vẫn nên giữ điện thoại, nhét vào trong túi quần.
Ngải Ái
tiếp tục ăn kem, liếc mắt nhìn Mộc Giản đi tới tủ quần áo của Mộc Duệ Thần lấy
ra một bộ quần áo, gấp lại cẩn thận rồi đi tới đưa trước mặt Ngải Ái:
“Ngải
tiểu thư, có việc này phiền tiểu thư giúp tôi”.
“Vâng!”.
Cô gật đầu, miệng xúc một thìa kem lớn. “Cháu có thể làm được gì chú cứ nói đi
ạ”.
“À…”.
Chú Giản mỉm cười. “Cậu chủ quá bận nên hai ngày nay không về. Đây là quần áo
để cậu chủ thay, phiền Ngải tiểu thư đưa tới công ty giùm tôi”.
“Hả?
Sao lại là cháu?”
Ngải Ái
thả cái muỗng xuống bàn, chỉ vào mặt mình, trong đầu xuất hiện hai chữ: “Cơ
hội!”
“Dạ, dạ
được!”. Cô nhận bộ quần áo đứng dậy, dọn dẹp qua loa. “Nếu là việc chú Giản
nhờ, cháu sẽ đi, không phải cháu tự nguyện đi đâu đó!”
“Đúng
thế, thưa Ngải tiểu thư!”
“À..,
nhưng cháu không biết công ty của Mộc Duệ Thần ở đâu. Vả lại, cháu cũng không
rành đường phố ở đây…”. An toàn xuống núi mới là vấn đề quan trọng.
“Sẽ có
lái xe đưa tiểu thư đi, tiểu thư đừng lo lắng. Cô chắc chắn sẽ gặp được cậu chủ
nên có gì muốn nói có thể nói với cậu chủ”.
Ngải Ái
xấu hổ, quay mặt đi, rồi ôm quần áo chạy vù xuống cầu thang.
Chú
Giản lúc nào cũng cười rạng rỡ, trông chú ấy cũng hiền lành và vô hại, thế mà
lại biết hết mọi chuyện, âm thầm làm nhiều việc cho cô và Mộc Duệ Thần.
Lúc
này, cô cảm thấy rất biết ơn chú Giản.
*************
Chạy
xuống tầng dưới, sai đó vào trong xe ô tô, rồi xuống núi.
Một giờ
sau, tòa nhà cao tầng của công ty M hiện ra trước mắt cô.
Ngải Ái
bước xuống xe, nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng thấy hơi bẽn lẽn. Nhìn tòa
nhà đồ sộ với đông đảo nhân viên có thể thấy người đứng đầu công ty phải mất
rất nhiều thời gian vào công sức, quan trọng nhất vẫn là phải có năng lực điều
hành.
Không
ngờ cậu ta mới mười tám tuổi mà có thể làm được nhiều điều mà người khác còn
thấy khó khi đối mắt.
Ngải Ái
bước chân vào sảnh, chạy nhanh vào trong thang máy căng thẳng bấm tầng trên
cùng. Sau khi hít vào thở sâu, cô bước ra ngoài.
“Xin
chào, tôi muốn tìm Mộc Duệ Thần”.
“Xin
hỏi cô có hẹn trước không?”
“À,
không có!”
“Xin
lỗi cô, mọi lịch hẹn với Tổng giám đốc Mộc được xếp vào ngày 16 tháng sau. Bây
giờ cô có thể để lại cuộc hẹn, rồi chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian và liên lạc
với cô sau”.
“Ơ…”
“Đây là
mẫu, mời cô điền họ tên và vấn đề cần trao đổi về công việc vào đây. Tôi sẽ đưa
lên cấp trên để xét duyệt, sau đó mới có thể xếp thời gian…”
Trời
ơi! Không ngờ muốn được gặp cậu ta một lần lại khó khăn đến vậy.
Ngải Ái
nhìn cô nàng nhiệt tình chỉ dẫn, ngập ngừng rồi đặt bộ quần áo trên quầy.
“Tôi là
người trong biệt thự Mộc thị, đây là thứ quản gia Mộc Giản nhờ tôi đem đến,
phiền cô đưa cho Tổng giám đốc, chỉ thế thôi”.
Sau đó
cô bước về sau hai bước mỉm cười rồi quay người đi.
Mặc kệ
vậy, không cần gặp nữa.
Tuy
trong lòng thấy cấp bách nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, cô giống y chang con
rùa đen rụt cổ, chọn cách rút lui. Ngải Ái đi tới thang máy, đứng chờ bên
ngoài.
Đứng
giữa những người da trắng, trông cô khá nhỏ nhắn nên thu hút ánh mắt của không
ít người, có người còn đứng trò chuyện với cô, khen cô xinh. Ngải Ái chỉ biết
mỉm cười nói “thank you”.
Con số
trên thang máy nhảy vọt lên, người vào càng lúc càng đông. Cô chen chúc trong
đám người không nhúc nhích gì được, không cách nào kiễng chân tới để nhìn số
tầng đành ngoan ngoãn đứng đợi cùng đám người đó.
Từ một
phòng họp cách đó không xa có mấy người đi tới, trong đó có một người đàn ông
bận rộn tới mức vừa đi vừa đọc báo cáo, anh nhìn đẹp trai có dáng người cao ráo
đi đầu tiên. Đó chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi – Mộc Duệ Thần.