Mộc Duệ
Thần chăm chú lắng nghe đề nghị của người đi phía sau rồi giơ tay ra hiệu cho
người đó ngừng lại:
“Được
rồi. Hôm nay đem tài liệu chiếu trong phòng họp”.
“Vâng,
thưa tổng giám đốc”.
Lúc họ
đi ngang qua cửa thang máy, đám người ồn ào im lặng ngay lập tức, đồng loạt cúi
đầu cười chào Mộc Duệ Thần khá kính cẩn.
Mộc Duệ
Thần không dừng bước, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng tới văn phòng. Ngải Ái
bị kẹt trong đám người đó, trong tình cảnh thiếu thốn oxi chẳng nhìn thấy gì.
Bất ngờ có một gót chân giày cao gót giẫm lên chân cô đau thấu xương, cô la
oái: “Ui da, đau quá!” [Mình cũng từng bị… đau… khủng bố]
Do quá
bất ngờ nên cô nói bằng tiếng Trung Quốc. Người vừa nãy giẫm chân côi rốt rít
xin lỗi. Ngải Ái quơ quơ tay nói không sao.
Tiếng
la đó chỉ thoáng qua vài giây sau đó bị không khí ồn ào bao trùm.
Bước
chân Mộc Duệ Thành đột ngột dừng lại. Anh quay đầu hỏi trợ lý: “Lúc nãy anh có
nghe được gì không?”
Trợ lý
không hiểu gì:
“Tổng
giám đốc nói sao…”
“Không
có gì!”
Mộc Duệ
Thần cau mày, sau đó tiếp tục rảo bước nhưng trong lòng nghĩ ngợi. Lâu không
gặp cô ấy, vậy tao mình lại loáng thoáng nghe tiếng cô ấy ở đây?”
Anh khẽ
cười rồi bước nhanh về phía trước.
Lúc vào
trong phòng, thư ký cầm đồ được xếp ngay ngắn bước vào.
“Tổng
giám đốc, đây là đồ quản gia Mộc đưa tới”.
“Được
rồi”
Anh
không ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục tập trung làm việc.
Cô thư
ký xinh đẹp thở dài. Tổng giám đốc vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi tại sao lại không
có cảm giác gì với phụ nữ đẹp? Cô ngày nào đi làm cũng trang điểm và mặc đồ
thật đẹp để quyến rũ tổng giám đốc nhưng anh lại không ngó ngàng tới cô dẫu chỉ
là một lần… Haizzzz….
“Sao
thế?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, mặt không vui. “Còn chuyện gì nữa?”
“Dạ,
không!”
Thư ký
An Na mỉm cười rạng rỡ rồi yểu điệu đi ra ngoài.
Mộc Duệ
Thần đăm chiêu, mở bộ quần áo ra. Anh nghĩ ngợi rồi bấm nút gọi tới quầy tiếp
khách:
“Lúc
nãy ai tới đưa đồ?”
“Một cô
gái người châu Á có đôi mắt to, làn da trắng nõn và dáng người nhỏ nhắn”.
Lòng
Mộc Duệ Thần nôn nao:
“Đến
đây khi nào?”
“Khoảng
năm phút trước ạ!”
“Được
rồi!”
Tít.
Ngắt cuộc gọi.
Mộc Duệ
Thần cong môi cười. Bé con, em trốn đâu cho thoát?
*************
Đinh!
Thang
máy mở ra, đám người như ong vỡ tổ ùn ùn đi vào trong. Như nước chảy bèo trôi,
Ngải Ái cũng bị cuốn vào bên trong.
Cô bon
chen trong một góc thang máy, nhìn con số nhảy nhót đợi xuống được tầng dưới
cùng.
Điện
thoại chợt đổ chuông. Vừa cầm lên nhìn thấy số Mộc Duệ Thần, Ngải Ái liền cuống
quít.
“A…lo…”
“Đi lên
trên!”. Ra lệnh. “”Ba phút, phải xuất hiện trước mặt tôi”.
“Cậu
nói gì!”
Ngải Ái
tròn xoe mắt ngạc nhiên. Tại sao Mộc Duệ Thần lại biết việc cô có mặt ở công ty
nhanh như vậy nhưng vẫn thấy rất khó chịu trước thái độ ra lệnh của anh. “Mơ
đi. Tôi giờ ở biệt thự rồi. Từ đây đi tới công ty cậu mất cả tiếng. Giả sử có
phép thuật hay chổi bay, ba phút cũng chưa chắc…”
“Không
chịu lên trên đúng không?”
“Đúng
thế!”
Mộc Duệ
Thần nhìn camera theo dõi đặt trong thang máy, nhếch môi cười:
“Được
thôi. Vậy tôi sẽ nói đội bảo an trói cô đưa lên đây”.
“Tôi
thách cậu…”
Tít…
Cuộc gọi bị ngắt bụp.
Ngải Ái
còn muốn nói nữa, mở to miệng đoán Mộc Duệ Thần chắc chắn sẽ dùng biện pháp
cưỡng chế mình nên vội quay sang hỏi người đứng bên cạnh.
“Xin
chào! Tòa cao ốc này có cửa thoát hiểm để chạy trốn không vậy, có thể ra ngoài
một cách nhanh nhất ấy”.
“Chạy
trốn ư? Tôi chỉ biết thang bộ”. Người đó kinh hãi nhìn Ngải Ái. “Hoặc cô cũng
có thể chọn đi thang máy chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa, không cần đợi như
ở đây, khá nhanh chóng”.
“Ồ, rất
cảm ơn”.
Cửa
thang máy vừa mở ra, Ngải Ái tung tăng nhảy ra ngoài chạy tới phía thang máy
vắng vẻ, nghĩ thầm trong bụng:
“Thằng
nhóc chết tiệt vô lễ kia, mời tôi lên trên không được à. Dù gì tôi cũng mất
công sức và thời gian để tới đưa đồ cho cậu. Hừ hừ!”
Cơn tức
trong lòng bay ra đằng mũi. Nhớ lại giọng điệu của Mộc Duệ Thần cô càng tức.
Bốp.
Cô đụng
phải người. Chính xác hơn đó là một tốp nhân viên bảo an đứng trước cửa thang
máy.
“Cô
Ngải, xin mời đi theo chúng tôi”.
“Điên
mất. Sao các anh biết tôi tới đây?”
“Tổng
giám đốc nói cô Ngải sẽ tìm cách bỏ trốn và chỉ cần đứng trước cửa thang máy ở
mỗi tầng có thể tìm thấy cô”.
Một
người nói với cô rồi bước lên trên đưa cánh tay vạm vỡ nhấc bổng cô lên.
“Cô
Ngải đừng giãy dụa vô ích. Tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng làm việc, hãy
đi với chúng tôi”.
Rất ức
chế vì bị Mộc Duệ Thần đi guốc trong bụng, Ngải Ái khẩn khoản:
“Tôi
không phải phạm nhân. Xin các anh đừng dọa tôi”.
Sau đó
Ngải Ái bị hai người đàn ông lực lưỡng nhấc bổng lên như nhấc một con gà con
đưa lên tầng trên cùng, xách thẳng tới phòng Tổng giám đốc rồi gõ cửa đẩy cô
vào trong.
Cô ước
gì có cái lỗ nẻ dưới nền để chui xuống vì tất cả mọi người đều đang nhìn cô
bằng ánh mắt kinh sợ, đặc biệt là cô nàng tiếp đón cô lúc nãy, mắt mở to như
quả trứng gà… Ôi, cô xấu hổ quá đi mất!
“Tổng
giám đốc, chúng tôi đã đưa người tới đây!”
Cuối
cùng chân Ngải Ái cũng được chạm đất. Sau khi báo cáo xong, viên an ninh thả cô
ra rồi đi ra ngoài. Cô ngước mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên chiếc ghế da
màu đen, nhìn cô cười phá lên:
“Tự đi
lên có tốt hơn không?”
Cô hừ
một tiếng quay lại mở cửa nhận ra cửa đã khóa.
Mộc Duệ
Thần nhỏm người đứng dậy, đủng đỉnh đi tới đứng sau lưng cô.
“Vừa
mới đến định đi đâu nữa?”