Ngải Ái
quay lại, cả người liền bị Mộc Duệ Thần ôm cứng.
Anh ôm
ghì cô còn cô thì không ngừng giãy dụa, nắm chiếc chiếc cằm xinh đẹp:
“Bé con
đến tìm tôi à?”
Hỏi
nhảm hết sức. Không tìm cậu thì tôi đi tìm quỷ satan chắc!
Ngải Ái
ngước mắt lên:
“Đâu
có. Tôi tìm cậu làm gì. Do chú Giản năn nỉ hàng trăm lần nhờ tôi đi đưa quần áo
cho cậu nên tôi mới đi đấy”.
“Ồ, vậy
à!”
Mộc Duệ
Thần cười khì, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu áp trán lên trán cô, ép cô vào cửa:
“Chú
Giản nhờ em đem tới đưa cho tôi nhưng em lại giao cho bộ phận tiếp tân. Vậy cũng
có thể coi là hoàn thành trách nhiệm sao?”
Ngải Ái
ngang bướng nói lại:
“Do gặp
Tổng giám đốc Mộc vĩ đại khó khăn quá. Tôi nghe nói lịch hẹn được dời lại tới
tận ngày mười sáu của tháng sau. Bộ cậu muốn tôi ôm quần áo đợi cho tới tháng
sau luôn hả?”
“Trước
đây bé con hơi ngốc nhưng còn biết nhẫn nhịn, giờ thì…”. Anh phà hơi thở nóng
rực vào mặt cô. “Nhìn không đáng yêu chút nào, người bé như được phủ bởi gai…”
“Đáng
yêu? Xin lỗi nhé. Tôi không đi theo con đường Lori đâu nha…” [Lori viết
tắt của Lolita]
“Nếu em
không quá nhỏ bé, không có gương mặt baby, cũng không làm những chuyện ngây thơ
thì tôi sẽ công nhận quan điểm của em”.
“Cậu!”
Ngải Ái
quay mặt đi muốn tách khỏi anh vô tình để má lướt qua đôi môi anh cứ như được
gió xuân thổi thốc qua, ấm áp quyến luyến.
“Phủ
bởi gai…Cũng tại cậu cả thôi”. Cô lí nhí nói, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của
anh đang vòng qua eo mình. “Buông tay ra, tôi muốn về!”
Mộc Duệ
Thần vẫn ôm cô thật chặt, mặc kệ cho cô giằng co bế cô lên đặt nằm trên ghế nệm
lớn.
“Chủ
động tới tìm tôi để nói rằng em đầu hàng tôi đúng không?”
Ngải Ái
trừng mắt không cự nự:
“Tôi
không thua! Nếu đã thế thì chiến tranh lạnh giữa chúng ta vẫn tiếp tục. Do
trùng hợp với việc chú Giản nhờ nên tôi không nỡ từ chối thôi”.
Lại bắt
đầu như con nhím xù lông.
Anh
nhìn cô một lúc rồi buông cô ra, hờ hững nói:
“Em
muốn đi thì đi đi. Không ai ngăn cản”.
Nếu là
mọi khi chắc chắn Ngải Ái đã đứng dậy rồi bỏ đi.
Nhưng
lúc này…
Cô nhớ
lại chuyện mình đã hứa với Thang Tiểu Y sẽ trở về trong điện thoại. Ngập ngừng
một lúc, sau đó Ngải Ái vươn tay vòng qua cổ Mộc Duệ Thần vùi mặt vào trong
lồng ngực của anh, giọng nói nửa như đe dọa nửa như đang xấu hổ:
“Trừ
khi cậu tống tôi ra ngoài còn không tôi không đi đâu cả. Đừng có mơ!”
Nói xong,
mặt Ngải Ái đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên chỉ biết vùi mặt vào trong ngực anh
dỏng tai nghe câu trả lời.
Một
giây sau, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Cô
không nghe Mộc Duệ Thần trả lời chỉ có thể nghe tiếng tim Mộc Duệ Thần đập
thình thịch. Ngải Ái cố nén cười.
Từ từ
ngẩng đầu lên nhìn mặt Mộc Duệ Thần đỏ lên, cô trách:
“Cậu
làm sao vậy… Sao không nói gì cả?”