“Lúc
này…” Đôi mắt Mộc Duệ Thần lấp lánh có phần chịu thua và bối rối. “Tôi biết nói
gì đây…”
Ngải Ái
đặt tay lên ngực anh càng cảm nhận được trái tim anh đập càng lúc càng nhanh.
Cô rút
tay lại nhìn anh nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt:
“Lúc
nào cũng làm bộ già dặn nhưng lúc này nhìn cậu thật trẻ con”.
Mộc Duệ
Thần đột ngột cúi đầu xuống trừng mắt:
“Nếu em
không muốn bị tôi ném từ trên này xuống thì đừng nhắc lại hai chữ đó”.
Ngải Ái
phồng má thổi một cái rồi nhoẻn miệng cười:
“Hì,
thật ra tôi thích cậu thẳng thắn”.
Cô đưa
tay vuốt ve lông mày của anh:
“Cậu
biết không Mộc Duệ Thần. Lúc cậu bắt tôi đưa tới đây rồi tôi biết được thân
phận thực sự của cậu tôi đã bị sốc. Nhưng dần dần tôi càng ngày càng thấy khâm
phục cậu, có lúc muốn nổi đóa lên với cậu nhưng chẳng thể làm được gì. Không
ngờ năm năm rồi không gặp, nhận ra… cậu rất hay cau mày. Nói thật nhé, mới mười
tám tuổi đừng nên thế… Hình như cậu đang mang trên vai rất nhiều thứ…Do thế nên
tôi không thể làm gì”.
Hàng
lông mày đang cau lại được ngón tay trắng nõn vuốt ve, Ngải Ái nhìn thấy mặt
anh càng đỏ lên.
Nhìn
anh như thế có thể khiến tim người ta đập loạn nhịp. Nếu không còn vẻ ngoài uy
nghiêm và đằng đằng sát khí, anh sẽ trở thành một chàng trai đẹp trai cao ngạo.
Mộc Duệ
Thần nắm tay cô, nhẹ nhàng đưa xuống dưới, nhìn vào mắt cô:
“Em
đang thổ lộ với tôi phải không?”
Ngải Ái
sửng sốt, rút tay lại quát:
“Làm gì
có. Ai nói tôi đang thổ lộ?”
“Em vừa
nói em thích tôi”. Anh nhấn mạnh. “Đó không phải là thổ lộ thì là gì?”
Cô im
lặng không nói. Rõ ràng cô nói cô thích anh thẳng thắn mà anh lại bỏ bớt vế
sau.
“Mặc kệ
cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ”. Ngải Ái chợt nhận ra mình đang ngồi trên đùi anh,
liền vùng vẫy muốn ngồi xuống ghế. “Cứ cho là hôm nay tôi đến đây là vì muốn
làm hòa với cậu nhưng cậu phải buông tôi ra đi chứ. Cứ ôm ôm thế này sao tôi
trao đổi với cậu một chuyện được chứ”.
Anh vẫn
không buông cô ra mà giúp cô ngồi thẳng người, tay vẫn vòng hai eo:
“Em
muốn nói gì nói đi”.
“Này
cậu!”
“Lâu
rồi tôi không được ôm em!”. Giọng anh khá nghiêm túc, thấy cô vẫn còn giãy nãy,
bất mãn nói. “Nếu đã làm hòa rồi thì ôm một chút có sao đâu?”
Có một
từ đã được mặc định trong bộ nhớ của Ngải Ái dành cho Mộc Duệ Thần đó là “đểu
giả”
“Ờ,
được thôi!”. Ngải Ái thở dài. “Tại sao Thang Thang lại biết tôi ở đây và tại
sao cậu lại cho Thang Thang số điện thoại của tôi và bảo cô ấy gọi cho tôi?”
Mộc Duệ
Thần trầm tư không nói. Ngải Ái ngước mắt lên:
“Tất cả
mọi chuyện đều do cậu sắp xếp hả?”
Anh
miễn cưỡng “Ừ!” một tiếng. Ngải Ái liền thở ra nhẹ nhõm. Muốn thằng nhóc này
thừa nhận việc nó làm cũng khó khăn ghê.
“Mộc
Duệ Thần này, tôi biết cậu không phải người xấu. Chuyện xảy ra năm năm trước
chắc chắn có nguyên nhân sâu xa nào đó. Cậu đã không muốn nói thì tôi cũng
không hỏi nữa nhưng tôi có thể hỏi cậu câu này không? Liệu có cách gì chữa được
bệnh cho Thang Thang không?”
Anh
trừng mắt nói:
“Tôi sẽ
nghĩ cách!”
Thấy
anh chịu nhường đường, Ngải Ái cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền với đôi
mắt trong veo như nước. Cô ngoắc ngón tay út của anh:
“Cậu
hứa rồi nhé!”
Mộc Duệ
Thần gạt tay cô ra:
“Tôi
không có làm mấy trò con nít”.
Ngải Ái
phì cười, ôm anh, ngước đôi mắt đáng thương:
“Này…
Cuối tháng tôi vẫn không được về nước hả?”
“Em rất
muốn về sao?”. Anh vuốt cằm, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của cô. “Cô ấy quan
trọng với em đến thế à?”
“Ừm”.
Cô gật đầu cái rụp. “Cô ấy là người rất quan trọng đối với tôi. Cậu cũng biết
rồi mà. Tôi coi cô ấy như người nhà của mình”.
Người
nhà…
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần lộ vẻ thờ ơ chống tay xuống ghế im lặng. Những cô gái chủ tịch đưa
tới cần phải xử lý hết. Tốt nhất không nên để cô ấy ở lại biệt thự lúc này.
“Ơ…
Thái độ của cậu là sao đây…”
Cô vừa
nói xong, anh cắn nhẹ tai cô một cái.
“Á!”
Ngải Ái
la khẽ, muốn giãy dụa nhưng lại không dám, cứ như có dòng điện cao thế truyền
từ tai rồi chạy vào trong người.
Anh dịu
dàng hơn trước đây, cắn giống hôn hơn rồi.
Mộc Duệ
Thần cười khì, hai tay lần vào trong váy vuốt ve làn da nõn nà…
“Lái xe
đang chờ tôi ở dưới kia. Quần áo cũng đưa rồi, giờ tôi phải về đây!”
Cô cúi
đầu, tay đặt trên ngực hơi xô anh ra.
“Không
được đi đâu hết. Tối nay về cùng tôi”.
Anh nhỏ
giọng ra lệh, bắt đầu cởi mấy cái nút áo của cô.
“Nhưng
cậu còn phải làm việc”.
“Ừ, thì
sao?”
“Đây là
phòng làm việc của cậu mà… Tôi và cậu ở đây á… Nếu cậu muốn… hay để lúc nào
về…”
Mộc Duệ
Thần liền bế bổng cô lên đứng dậy đi tới giơ chân mở cánh cửa khác trong phòng
làm việc.
Cô quay
đầu nhìn, không ngờ trong phòng Tổng giám đốc còn có phòng ngủ, phòng tắm đầy
đủ tiện nghi, giữa phòng đặt một cái giường năm người nằm cũng đủ.
“Ở đây
thì còn ý kiến nữa không?”
Cô nhìn
lướt qua Mộc Duệ Thần, tim đập thình thình, đầu bắt đầu nghĩ cách bỏ của chạy
lấy người.
Mộc Duệ
Thần đặt cô nằm xuống giường, cởi nốt mấy cái nút áo. Trong phút chốc, đã có
thể cởi sạch mọi thứ trên người cô.
Ngải Ái
nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn làn da màu đồng của anh bắt đầu lộ ra,
nuốt ực một cái, lí nhí:
“Tôi…sợ…không
có ý kiến…”
Mộc Duệ
Thần dừng cởi đồ, hỏi:
“Em
thấy sao?”
Ngải Ái
thấy lời cô nói chẳng có tí sức thuyết phục nào, quơ hai tay:
“Cứ
như… Không thấy…”
“Ừm!”
Nằm đè
lên trên cơ thể mềm mại, hai mắt Mộc Duệ Thần sâu lắng. Cúi đầu nhìn vòng eo
mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, hai tay chụp lên cặp núi đôi đầy đặn với
hai đỉnh dựng đứng và bộ dáng ngây thơ vô tội của cô, cả người anh bắt đầu nóng
bừng lên cuối cùng không thể kìm chế được nữa làm cho thằng bé của anh cương
cứng.