Mộc Duệ
Thần nghe tiếng lách cách của xiềng xích, lạnh lùng nhìn về phía đó, thấy có
một người phụ nữ đang bò vào phòng.
Tóc tai
rũ rượi, mặc đồng phục của người hầu, đầu không ngước lên, cẩn thận tỉ mỉ lau
chùi sàn nhà. Trên cổ và chân đều bị cùm lại, mỗi khi nhúc nhích phát ra tiếng
lách cách. Mỗi lần tiếng lách cách vang lên, Mộc Duệ Thần đều nhíu mày.
Anh
hiểu, đây là đòn cảnh cáo của Mộc Thận.
“Mẹ!”.
Mộc Duệ Thần cúi người, cung kính gọi người phụ nữ đang quỳ. Bà vờ như không
thấy, cắm đầu tiếp tục lau chùi sàn nhà.
Mộc
Thận cười khằn, quay sang Mộc Duệ Thần.
“Duệ
Thần, người ta yêu thương nhất là cháu, ta rất mong chờ hôn lễ của cháu, cháu
không thấy sao?”
Im lặng
một lúc, Mộc Duệ Thần không nói gì nữa, gật đầu sau đó quay người đi ra ngoài.
Mọi thứ
đã được chuẩn bị sẵn sàng – Việc cần làm bây giờ là cho hủy diệt cơ ngơi của
Mộc thị.
***********
“Bắc
Hàn”. Ngải Ái từ từ quay đầu lại. “Anh là ai?”
Bắc Hàn
nhếch môi mỉm cười, đứng dậy tay mân mê lọn tóc:
“Anh ư?
Anh là thầy Bắc của em, Tiểu Ái”.
Cô gạt
hành động thân mật của anh ra, giọng nói xa cách và thơ ơ:
“Tôi
không biết anh là ai, Bắc Hàn, huống hồ anh không được sự cho phép của tôi lại
tự ý lấy mất trí nhớ của tôi”.
“Do anh
không muốn em bị tổn thương”. Anh cười. “Giúp em loại bỏ những ký ức không quan
trọng”.
“Tôi
không có ký ức đó thì tôi còn lại gì chứ…”
Ngải Ái
ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, khổ sở thở dài.
“Cho dù
anh là Bắc Hàn, người mà tôi luôn tin tưởng cũng không được quyền lấy mất ký ức
của tôi”. Mặt cô đỏ lên, Bắc Hàn nhìn cô một lúc lâu không cười nữa.
“Vì tôi
biết, cô vẫn còn một đoạn ký ức đau đớn bị lãng quên”.
“Sao…?”
Ngải Ái
đột ngột khiếp sợ ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn người trước mắt:
“Anh
nói…”
“Ký ức
trước khi cô lên năm đã bị lãng quên”.
Bắc Hàn
đứng thẳng người, cái bóng đen của anh bao phủ cả người cô.
“Bây
giờ tôi sẽ làm cho cô nhớ lại, được không Tiểu Ái?”
Gương
mặt anh phủ một tầng sương mù vô hình. Ngải Ái nhìn anh, Bắc Hàn vẫn ôn hòa như
trước nhưng cô lại có cảm giác Bắc Hàn thật xa lạ, cứ như đây là một Bắc Hàn mà
cô chưa gặp bao giờ.
Cô chưa
bao giờ hiểu rõ người đàn ông này.
“Cô bé,
đừng có hận tôi đấy”. Anh đặt tay lên vai Ngải Ái, dịu giọng. “Bởi vì khi đã
nhớ lại, cô sẽ hận người đàn ông cô yêu, rất hận”.
Ngải Ái
nhìn vào đôi mắt xanh thẳm, cả người ngay lập tức rơi vào ảo ảnh, không biết
bấu víu vào đâu, chỉ có một màu xanh lam, trầm xuống, trầm xuống… Cuối cùng,
hai mắt nhắm nghiềm.
Mộc Duệ
Thần… đừng để em hận anh.
Em
không muốn quên anh, không bao giờ muốn quên anh.
Hiện
tại, em sẽ đem nụ cười và hình bóng của anh mãi mãi khắc sâu vào trong trái tim
em. Em hứa đấy.
********
“Tại
sao lại đi xe lửa?”
Thanh
Dạ cố kìm nén cơn tức giận, nhíu mày hỏi người ngồi bên cạnh trong toa xe lửa
đông đúc, ngửi thấy vô số mùi thối hoắc của đàn ông ngộp trong không khí, cô
bịt mũi.
“Mộc Dịch
Triệt, tốt hơn hết anh đừng có chạy trốn. Tôi muốn quay về trong thời gian sớm
nhất nên anh đừng có giở trò”.
Mộc
Dịch Triệt ngồi ngay cửa sổ, dựa lưng vào ghế, im lặng không nói gì.
Thanh
Dạ nhìn một bên mặt của anh, bắt gặp gương mặt sầu đời liền ngậm miệng lại,
không muốn nói thêm nữa.
Cô gục
đầu xuống, tay chạm vào chiếc túi màu đen chắn giữa anh và cô. Cô im lặng.
Người
ngồi bên cô có đúng là Mộc Dịch Triệt mà cô biết từ khi lên tám tuổi?
Vẻ mặt
đó mà cũng có thể là của một gã đa tình được sao?
Không
thể nào.
Thanh
Dạ quay sang liếc nhìn Mộc Dịch Triệt chợt bắt gặp ánh mắt anh, hung dữ quát:
“Nhìn
cái gì?”
Mộc
Dịch Triệt tay chống cằm, nhìn gương mặt đỏ lên của Thanh Dạ.
“Cô
nhìn tôi trước mà còn hỏi”
“Ai
nhìn anh”. Thanh Dạ tức giận nhích người ra xa. “Anh tránh xa tôi ra”.
“Cô bảo
tôi đi theo cô”
“Anh
ngồi cạnh tôi làm gì, ngồi phía đối diện đi”.
“Chắc
chứ?”
“Cút”
“Đồ đệ
Tiểu Dạ, tôi đi rồi sẽ có nhiều gã đàn ông xa lạ vừa thối vừa hôi hám vừa thô
lỗ ngồi cạnh cô, nếu cô đã nói như vậy thì tôi…”
“Anh
ngồi xuống! Không được đi đâu hết”
Thanh
Dạ giận dữ trừng mắt. “Mộc Dịch Triệt, anh câm mồm cho tôi, từ giờ không được
mở miệng nói chuyện”
“Do cô
nói chuyện với tôi trước”
“Câm
mồm”
“Ok”
Mộc Dịch Triệt nhún vai, quay mặt đi.
N giây
sau.
“Mộc
Dịch Triệt, anh làm gì đấy?”
“Tôi…
Tôi làm sao?”. Mộc Dịch Triệt ngây thơ nhìn tiểu đồ đệ đang nổi bão. “Tôi không
có nói chuyện với cô”
“Ai bảo
anh cởi nút áo ra…”
“Tôi
nóng”
“Gài
lại”
“Tiểu
Dạ, tôi có đụng chạm gì cô đâu”
“Tôi
ghét”
“Tôi…”
Bên
hông đột nhiên lạnh toát, Mộc Dịch Triệt im bặt, mắt liếc nhìn khẩu súng đang
dí vào thắt lưng, bất đắc dĩ:
“Tiểu
Dạ, chừng nào không thể khống chế được đàn ông thì cô không thể nào có thể trở
thành sát thủ xuất sắc được”.
“Cả tôi
và anh đều đã rời khỏi tổ chức và cũng không còn quan hệ thầy trò, anh đừng có
dạy khôn tôi”.
Cô thu
súng lại, nhắm nghiền mắt.
“Đề
nghị anh giữ trật tự”
Mộc
Dịch Triệt thở dài, quay người nhìn ra ngoài cửa, nghĩ bụng. Đồ đệ mà lại nói
chuyện với sư phụ thế sao?
Một lúc
lâu sau đó, không khí im ắng hẳn.
Thanh
Dạ mở mắt, khẽ liếc qua thấy Mộc Dịch Triệt đang ngủ, cởi hai nút áo để lộ cơ
bắp trước ngực và làn da màu đồng đẹp đẽ như tượng thần Hy lạp khiến các cô
nàng đi qua đi lại đều liếc nhìn.
Cô bỗng
thấy khó chịu vô cùng.
Khó
chịu với Mộc Dịch Triệt đang ngồi bên cạnh, khó chịu với tên đào hoa này và
nhất là hơi thở nam tính của anh ta…
Tóm
lại, Mộc Dịch Triệt là một tên đáng ghét.
Hít sâu
mấy lần, cô run rẩy đeo bao tay đen tới gần Mộc Dịch Triệt, nắm nút áo.
Gài
lại! Gài lại!
Dùng lý
trí kiềm chế bản thân không xúc động, dùng nội công khống chế bản thân không bị
hút hồn bởi người đàn ông này.
“Gài
lại, gài lại, phải gài lại”
Cô thì
thầm, cuối cùng cũng gài lại được, ánh mắt Thanh Dạ lộ vẻ sung sướng.
Ngón
tay dịch xuống tiếp tục cài nút áo thứ hai.
“Gài
lại nào…”
Tiếp
tục gài lại nút áo, vẫn sử dụng cách đó, cô lại thì thầm tự cổ vũ mình. Mộc
Dịch Triệt đang ngủ, giật mình đổi tư thế, khiến Thanh Dạ đang cài lại nút áo
anh ngồi không vững…
“Á!”
Ngực cô
lúc này đã đè lên trên ngực của Mộc Dịch Triệt.
Không
khí lạnh bỗng nhiên từ chân lên tới gáy, cố lên.
Cắn
răng kiên trì tiếp tục gài lại nút áo.
“Ừm”
Mộc
Dịch Triệt lại đổi tư thế, Thanh Dạ ho khan, cả người cô đã ngã ập vào người
Mộc Dịch Triệt.
Mình
phải giết anh ta. Ý định này xoẹt qua đầu.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên.
Nhìn
lại, thấy anh đã sớm né được viên đạn.
Mở to
hai mắt vô tội, Mộc Dịch Triệt sầu não:
“Sao
thế?”
“Tôi
phải giết anh”
“Tôi
đang ngủ”
“Mộc
Dịch Triệt, tôi-muốn-giết-anh”
Đoàng!
Đoàng! Đoàng! Những tiếng súng liên tiếp vang lên, cả toa xe náo loạn, những
tiếng la hét nhốn nháo.
Mộc
Dịch Triệt buồn bực mở cửa sổ:
“Tiểu
Dạ, trước khi cô bình tĩnh lại thì tôi phải đi đây, tạm biệt”.
Nói
xong, vèo một cái bay ra khỏi cửa sổ. Tiểu Dạ thấy vậy thu súng lại, khéo léo
nhảy ra, đuổi theo Mộc Dịch Triệt, hét lên:
“Mộc
Dịch Triệt, anh chạy đâu cho thoát”.
Những
người trong xe lửa hỗn loạn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rít gào không dứt
của con gái.
“Tôi-sẽ-giết-anh”.
Mọi
người đổ mồ hôi.
(Tiểu
Mạc Mặc: Thật nghi ngờ không biết hai người này có tới nơi an toàn được không
nhỉ? Nhưng cá nhân Mạc Mạc rất thích Tiểu Dạ, khắc tinh của Mộc Dịch Triệt).