Ngải Ái
mơ một giấc mơ, đó chỉ là giấc mơ. Trong giấc mơ cô nhìn thấy mẹ xinh đẹp mỉm
cười, nghe giọng nói dịu dàng của mẹ.
Năm cô
lên ba, lúc mẹ đang lau chùi di ảnh của ba, trước cửa dồn dập những tiếng bước
chân. Có rất nhiều người, họ phá cửa, nói với mẹ rất tôn kính nhưng có thể
khiến người khác không chống cự.
Sau đó,
đám người mặc đồ đen đó bắt mẹ đi mất. Cô ba tuổi, đơn độc đứng trước cửa khóc
gào cầu xin bọn họ đừng đưa mẹ đi nhưng vô ích.
Khi đó
cô còn rất nhỏ, ba tuổi, mới chỉ ba tuổi mà thôi nên chỉ có thể khản giọng cầu
xin họ. Cô nhớ rất rõ trước khi bị bắt đi, mẹ nhìn cô cười, bảo, Ái Ái, mẹ sẽ
về, con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ.
Vì thế,
cô đã tin và ngồi đợi trước cửa.
Mất mẹ,
trẻ con sẽ bị đưa vào cô nhi viện nên cô cũng được đưa vào cô nhi viện.
Suốt
hai năm ở trong đó, việc duy nhất cô làm là ngồi trước cửa cô nhi viện, ôm búp
bê và chờ, cọi sự chờ đợi là bạn, chờ từ sáng cho đến chiều tối.
Năm lên
năm, viện trưởng nói với cô, ” Ái Ái, con không thể cứ mãi là một cô bé cô độc,
từ mai, con cần phải đi học.”
Cô lắc
đầu không chịu, mỉm cười nói với viện trưởng, “Con sẽ chờ mẹ con, mẹ nói mẹ sẽ
đưa con đến trường, mua cặp sách cho con, mua quần áo và giày mới cho con”.
Cô chưa
nói xong thì viện trưởng đã ôm cô vào lòng.
Nghe
viện trưởng vừa khóc vừa nói, “đừng đợi nữa con, mẹ con không quay lại đâu”.
Cô
không tin, xô viện trưởng ra.
Ngày
thứ hai, có một chiếc xe rất dài màu đen đỗ trước cô nhi viện, có rất nhiều
người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe, dẫn đầu là một người đàn ông trung
niên. Ông ta nhìn thấy cô, vui mừng chạy tới bế cô lên, “đúng là Tiểu Ái rồi”
“Đúng
vậy, nhất định là Tiểu Ái. Chú là bạn của ba cháu, chú sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ”.
Ngải Ái
không biết chú đó là ai, cô từng nhìn thấy người đàn ông này trong album ảnh
của mẹ nhưng không nhớ tên, nên gọi chú đó là chú Thang.
Chú
Thang đưa cô đến một ngôi biệt thự trên một hòn đảo nhỏ, biệt thự đó rất nguy
nga, nguyên một màu xanh ngắt nhưng cả hòn đảo lại một màu trắng, màu trắng
lạnh lẽo.
Cô được
đưa đến một căn phòng màu trắng. Chú Thang bảo cô đợi, sai đó sẽ đưa cô đi gặp
mẹ. Lòng cô vui sướng nên nghe theo mọi yêu cầu của chú Thang.
Tỷ như
mỗi ngày lấy máu xét nghiệm, mỗi ngày bị tiêm thuốc vào người rồi bị nhốt cùng
với các cô bé bằng tuổi khác.
**********
Người
bạn cùng phòng đầu tiên của Ngải Ái là một cô bé có mái tóc đen và đôi mắt to
trong rất gầy gò, khi nói chuyện đều run rẩy. Lần đầu tiên nói chuyện với Ngải
Ái, hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, trốn trong góc nhìn Ngải Ái bằng đôi mắt sợ
hãi cứ như mọi thứ trên thế giới này đều có thể làm hại cô bé.
Ngải Ái
cố làm quen với cô bé, hai người sau đó trở thành bạn bè. Cô gọi tên cô bé là
Tiểu Cảnh.
Hàng
đêm, Tiểu Cảnh đều bị đau đớn, nằm bên cạnh Ngải Ái khóc. Ngải Ái thấy cô bé
cắn rách môi, dường như càng cắn càng đau, cả người run rẩy như có thể
chết bất cứ lúc nào.
“Tiểu
Ái, nếu họ hỏi bạn ban đêm bạn có đau không, bạn phải trả lời giống tớ nếu
không bạn sẽ bị họ đưa đến một nơi rất khủng khiếp”.
Tiểu
Cảnh nói đâylà một trung tâm nghiên cứu, biến các cô bé trở thành vật thí
nghiệm, nơi này là một trung tâm điên loạn và biến thái, những cô bé ở đây sẽ
có hai khả năng, thành công được làm vợ, thất bại sẽ là nô lệ vĩnh viễn.
Chạy
trốn ư? Không bao giờ có khả năng đó.
Một
tháng sau, Tiểu Cảnh chết.
Ngải Ái
tận mắt chứng kiến người tự xưng là chú Thang tới bế thi thể của cô bé, ra lệnh
cho người đứng phía sau, đưa tới phòng giải phẫu, xác định nguyên nhân thất
bại.
Nói
xong, mỉm cười nhìn Ngải Ái. “Tiểu Ái à, đừng sợ,rồi cháu sẽ có bạn mới”.
Mẹ…
“Không
lâu nữa đâu, không lâu nữa đâu, mẹ Tiểu Ái sẽ đến”
Chú
Thang bế thi thể Tiểu Cảnh đi rồi, đêm đó Ngải Ái ôm búp bê thức trắng đêm.
***********
Hôm
sau, cô có người bạn thứ hai. Cô bé này lớn tuổi hơn Ngải Ái, khoảng bảy không
tám tuổi mới đúng, cô bé rất gầy, không cao lắm và cũng không chủ động nói
chuyện với Ngải Ái nên cô không biết được tên của cô bé, chỉ thấy trên cánh tay
của cô bé có hình xăm – Alin, cô liền gọi cô bé là Alin.
Đêm đầu
tiên khi Alin đến, thức trắng đêm không ngủ.
Cô bé
sợ đêm tối, sợ những người bên ngoài, sợ Ngải Ái, sợ tất cả mọi thứ.
Khi
nhóm được tiêm thuốc, Ngải Ái nhìn Alin ngồi trong xó hỏi, “Bạn đau không?”
Cô bé
không trả lời.
Ngải Ái
nói, “Cho dù có đau hay không đau bạn vẫn phải nói bạn rất đau nếu không bạn sẽ
rất mệt đấy”
Alin
không để ý đến cô, cũng không tin cô.
Sáng
sớm hôm sau, chú Thang đến kiểm tra đo lường như mọi ngày, Ngải Ái làm bộ đau
đớn nhưng Alin lại nói thật, cô bé nói cô bé khong đau, rất khỏe, gào thét đòi
được thả ra.
Ngải Ái
nhìn thấy ánh mắt vui sướng của chú Thang, chỉ tay vào Alin, kích động nói,
“Cuối cùng cũng thành công, có thể chuyển sang giai đoạn hai, nhanh nhanh, đưa
cô bé đi”
Alin bị
đưa đi, Ngải Ái muốn hỏi chú Thang về mẹ nhưng chú Thang không hề nhìn cô, đi
nhanh tới phòng thí nghiệm.
Trong
khoảng thời gian Ngải Ái được ra ngoài để hít thở không khí, nhìn thấy có nhiều
nhân viên bê cáng từ trong phòng thí nghiệm đi ra.
“Cô bé
khi được thử nghiệm giai đoạn hai đã chết. Cô bé muốn bỏ trốn, chạy ra ngoài để
rồi bị bắn chết.”
“Thi
thể sau đó thế nào?”
“Như
cũ, đem về giải phẫu.”
“Chuyện
như thế chỉ có chú Thang mới làm được.”
“Chú
Thang nói nếu thí nghiệm của họ thành công, chính là thí nghiệm đánh dấu một
bước tiến trọng đại của nhân loại”.
Ngải Ái
nghe tiếng họ họ trao đổi với nhau, nhìn cánh tay có hình xăm, mím môi, ôm búp
bê về phòng.
Người
bạn mới đến rất nhanh sau đó, rất xinh đẹp, đôi mắt màu xanh lam, tóc bạch kim,
đẹp như búp bê, nói một tràng tiếng Anh, Ngải Ái nghe không hiểu gì cả. Hai cô
bé chỉ có thể ra hiệu bằng mắt.
Ngải Ái
không hỏi tên, cũng không chủ động bắt chuyện, bởi vì cô không biết đến khi nào
thì mình sẽ chết nên không nói gì cả.
Đêm đầu
tiên, hai cô bé yên tĩnh ngủ.
Câu hỏi
vào sáng sớm, cô bé không nói gì, im lặng như búp bê, mỉm cười với chú Thang.
Chú
Thang dặn dò, “Tiếp tục quan sát Tiểu Ái”
Đêm thứ
hai, cô bé bò lên giường Ngả Ái, nằm bên cạnh rồi ôm cô.
Hai cô
bé ôm nhau ngủ.
Đêm thứ
ba, đêm thứ tư… cứ thế… Hai cô bé không nói chuyện với nhau nhưng lại rất thân
thiết, cho dù bị đưa đến bất cứ đâu đều nắm chặt tay.
Ngải Ái
dường như đã quên mất con búp bê của mình.
***********
Ngải Ái
nhớ rất rõ vào cái ngày cô bé đó chết.
Đó là
đêm, cửa bị đẩy ra, Ngải Ái và cô bé bị bắt nhốt vào trong một căn phòng khác.
Trong phòng có một đứa trẻ sơ sinh đang nằm cựa quậy. Thằng bé không thở được,
gương mặt trắng bệch không hột máu, trên cánh tay có một vết thương khá sâu tuy
đã được băng lại nhưng nhìn vẫn rất sợ.
“Cậu
chủ mất quá nhiều máu cần được truyền máu ngay lập tức”.
“Nhưng
chúng ta vẫn chưa tìm được nhóm máu hiếm có thể truyền được cho cậu chủ”.
“Phải
thử! Nếu cậu chủ bị chết non thì cả cái trung tâm này sẽ bị chủ tịch phá hủy.
Không được, tôi không thể đánh mất mọi thành quả nghiên cứu bao năm của tôi”.
Chú
Thang gào lên sai hai người chuẩn bị dụng cụ.
“Chủ
tịch đang ở bên ngoài, nói ngài ra có chuyện gấp”
Sau đó,
chú Thang đi ra ngoài.
Ngải Ái
và cô bé ngồi trong phòng thí nghiệm, Ngải Ái rất yêu trẻ con nên vươn tay ra
vuốt ve gương mặt của thằng bé, vỗ về, “Ừ ừ, không đau không đau nữa, sẽ tốt
thôi, không đau…”
Thằng
bé không khóc nữa, yên lặng để Ngải Ái vuốt ve, nở nụ cười. [Định mệnh -
Gặp nhau từ hồi còn bé tí thảo nào...]
Nụ cười
thuần khiết hơn cả thiên sứ. Ngải Ái quay lại nói với cô bé, “Mình muốn cứu em
bé”
Cô bé
gật đầu.
Cầm ống
tiêm thuần thục gắn kim tiêm vào thằng bé và cánh tay của Ngải Ái, máu bắt đầu
được truyền sang.
Ngải Ái
kinh ngạc, “Bạn…”
Cô bé
cười, đôi mắt xanh thẳm không gợn sóng, nói một câu tiếng Trung, “Bạn cứu nó,
sau này bạn sẽ không có đường lui…” [Nhà tiên tri nhí]
Ngải Ái
còn quá nhỏ để hiểu. Cô bé ngẩng đầu, đặt ngón tay giữa trán Ngải Ái khẽ nói,
“Coi như đây là món quà chia tay của tớ, đoạn ký ức khổ đau này sẽ không còn
trong đầu bạn, bạn sẽ quên tất cả”.
Sau đó,
Ngải Á i ngủ thiếp đi.
Cô
không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Sau khi
tỉnh lại, cô nhìn thấy chú Thang nước mắt chảy dài lay vai cô, hét toáng lên,
“Là cháu, Tiểu Ái, ta tìm cháu về quả nhiên chính xác, cháu và mẹ cháu giống
nhau, sinh ra để trở thành người của Mộc gia. Sau này cháu sẽ là vợ người thừa
kế của Mộc gia, cháu đã cứu cậu chủ, may mà có cháu”.
Ngải Ái
nhìn giường bên hỏi. “Bạn ấy đâu ạ?”
“Cô bé
chết rồi”. Chú Thang trả lời. “Không có vết thương nào, cô bé bị tim bẩm sinh,
thuốc khiến tim cô bé không chịu được. Chết rồi”
Ngải Ái
biết, buổi tối hôm qua cô bé đã ngủ ở đó, nằm trên ra giường màu trắng như một
con búp bê, đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp ngắm nhìn
************
Cô vĩnh
viên không được nhìn thấy mẹ. Sau khi được kiểm tra rất kỹ lưỡng, cô được đưa
trở lại cô nhi viện, có chuyên gia trông coi, lại thành trẻ mồ côi.
Hôm
sinh nhật năm tuổi, trong đêm tối yên tĩnh, cô không biết ai đã bất ngờ đột
nhập, đánh ngất người kia, đưa cô đến một cô nhi viện xa lạ, với những người xa
lạ.
Bắt đầu
cuộc sống mới.
Và đoạn
ký ức đó đã bị chôn vùi vào nơi sâu thẳm nhất không bao giờ có thể nhớ lại
được.
*********
Ngải Ái
mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, đưa tay lên má, ướt đẫm nước mắt.
“Ngủ
ngon không?”. Trên đầu phát ra giọng nói nhẹ nhàng của Bắc Hàn.
Cô
không biết tại sao mình lại nằm ngủ trong lòng Bắc Hàn.
“Bắc
Hàn, rốt cục anh là anh?”
Bắc Hàn
cúi đầu nhìn đôi mắt sũng nước của cô.
“Hôm
nay cô đã phải suy nghĩ quá nhiều. Có mệt không??”
“Anh và
cô bé đó có quan hệ gì?”. Ngải Ái nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam quen
thuộc. “Bắc Hàn, anh tiếp cận tôi để làm gì?”
Bắc Hàn
lấy ra một chiếc đàn violong cũ kỹ nhìn khá đắt tiền.
Anh đưa
cho cô, Ngải Ái mở ra xem, bên trong là một bức ảnh chụp, đứng cạnh người con
trái khoảng mười mấy tuổi là một cô bé khoảng bảy tuổi, cậu bé có mái tóc đen,
cao gầy, còn cô bé mỉm cười xinh xắn, mái tóc dài, hai người nhìn rất giống
nhau, cùng có đôi mắt màu xanh lam, không khác nhau mấy.
“Cô bé
này…”. Môi Ngải Ái run rẩy, trong đôi mắt là sự hoảng sợ vô cùng.
“Anh là
gì của cô bé?”
Bắc Hàn
lẳng lặng nói. “Cô bé là em gái tôi”