“Tôi đã
nghĩ…”. Giọng Bắc Hàn nhàn nhạt. “Nếu con bé có thể nghe được tin hai chúng ta
kết hôn chắc chắn nó sẽ rất vui nhưng thật đau lòng… Nó bị Mộc gia bắt đi khi
còn rất nhỏ, rồi chết trong phòng thí nghiệm của Mộc gia…”
Cả
người Ngải Ái run lập cập, gập khung ảnh, khiếp sợ không nói được gì.
Bởi vì
trong ánh mắt của Bắc Hàn là sự hận thù sâu sắc.
***************
“Tiểu
Ái, cô không hận cậu ta?”. Bắc Hàn lạnh lùng nhìn Ngải Ái, giọng nói vẫn bình
tĩnh như trước. “Cô có muốn biết tại sao mẹ cô không quay về tìm cô không?”
Cho dù
trong lòng đã đoán ra được phần nào, Ngải Ái vẫn cố chấp lắc đầu. “Mẹ… có
chuyện quan trọng”.
“Đừng
trốn tránh như đứa con nít”. Bắc Hàn nói. “Cô được di truyền nhóm máu hiếm từ
mẹ của cô, cho nên người trong Mộc gia đương nhiên không bỏ qua cho cô.”
“Mẹ của
cô thà chết chứ nhất quyết không muốn theo cha của Mộc Duệ Thần nên tự sát”.
“Cha
của cô không phải chết vì bệnh mà lúc đưa mẹ cô trốn thoát khỏi Mộc gia bị đuổi
bắt trúng đạn chết”
“Đứa
trẻ năm đó cô cứu chính là Mộc Duệ Thần”
“Cô cứu
nó rồi nó lại vứt bỏ cô”
“Trong
đời cô, cô tồn tại chỉ vì một mục đích duy nhất là để sinh con nối dõi cho nó”
“Không,
đừng nói nữa…”. Ngải Ái đẩy Bắc Hàn ra xa, ôm đầu. “Tại sao lại muốn tôi nhớ
lại, tôi không muốn biết, tôi không muốn biết”
Từng
câu của Bắc Hàn khiến lòng cô rối như tơ vò, từng nhát dao không ngừng đâm vào
cô.
Từng
câu từng chữ đều muốn nói cho cô biết.
Ngải
Ái, hận hắn đi! Mộc Duệ Thần là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này của mày.
“Không!”.
Ngải Ái lắc đầu trong đau khổ, mở to hai mắt, quỳ sụp xuống. “Tôi không muốn
hận anh ấy..”
“Tốt
thôi”
Bắc Hàn
ngồi xuống nhìn Ngải Ái hoảng loạn, dịu giọng:
“Cô
không hận nó, luôn yêu nó, một lòng một dạ yêu nó trong khi nó lại sắp kết hôn
với người khác”
“Bắc
Hàn” Ngải Ái không kìm lòng được quát to, kéo áo Bắc Hàn. “Xin anh đừng nói
nữa, tôi xin anh”
“Được
thôi”
Rất lâu
sau đó khi đã bình tĩnh lại, Ngải Ái khàn giọng hỏi:
“Tại
sao, anh lại biết rõ ký ức của tôi như vậy?”
“Tôi
từng dùng thuật thôi miên để đọc được ký ức của cô”. Bắc Hàn nói. “Cô có liên
quan tới em gái tôi nên tôi phải làm thế”
Thấy
Ngải Ái không nói gì, anh tiếp tục giải thích. “Cô bé cũng biết thuật thôi miên
cơ bản, đây là truyền thống gia truyền, cô bé đã xóa ký ức của cô, đó là nguyên
nhân khiến cô quên”
Ngải Ái
im lặng.
Cô có
cảm giác nơi cô đang quỳ rất lạnh, càng quỳ càng lanh, lạnh tới mức cô không
nhớ nổi mình đang ở đâu.
Ngày
hôm qua, sau khi ngủ với Mộc Duệ Thần, cô đã ôm anh thật chặt, ôm anh và chấp
nhận lời hứa sẽ mãi bên nhau, anh cũng đã hứa với cô, vĩnh viễn yêu một mình
cô.
Hôm
nay, phát hiện nguyên do cha chết, mẹ chết, bản thân mình khổ sở đều có liên
quan tới người này.
Mộc Duệ
Thần, em có nên hận anh không?
Anh
chưa bao giờ cho em một lời hứa hẹn nhưng lại nhốt em bên anh cả đời, cả đời.
Tất cả mọi
chuyện về em anh đều biết phải không? Nhưng tại sao anh không kể với em, giấu
em, coi em như con bé ngu ngốc chỉ để thỏa mãn anh thôi. Cô đã ôm anh và nói
với Mộc Duệ Thần “em yêu anh, rất yêu anh”
Anh có
thể có rất nhiều phụ nữ… Người anh muốn kết hôn là Kiều An Kỳ… Anh còn giết con
của em…
Làm sao
bây giờ? Em bắt đầu… thấy hận anh.
*********
Bất
chợt, điện thoại vang lên, Ngải Ái liếc mát, đây là người cô quen.
“Trợ lý
Ngải, tôi là quản gia của Mộc gia, cô đang ở đâu?”
“Quản
gia Mộc, tôi đang ở nhà”. Cô cười gượng. “Có gì không ạ?”
“Cậu
chủ đã đi công tác, nhờ tôi chăm sóc cô, còn dặn… Nếu trợ lý Ngải đọc được
những thông tin trên báo, đừng vội kết luận mà hãy đợi cậu chủ về sẽ giải thích
rõ ràng với cô”
Im lặng
một lúc Ngải Ái lên tiếng. “Tôi biết rồi”
“Trợ lý
Ngải, tôi đề nghị cô chuyển đến ở trong khách sạn, người của tôi sẽ bảo vệ cô”.
“Được
ạ, mai tôi sẽ đến khách sạn chờ anh ấy”
“Vâng,
tôi sẽ đợi cô”
Ngắt
cuộc gọi, Ngải Ái buông điện thoại xuống, trầm tư một lúc lâu.
“Này cô
bé”. Tiếng Bắc Hàn vang vang trên đầu, anh bế Ngải Ái đang mất hồn ra khỏi
phòng ngủ, đặt trên ghế nệm. “Trên đất rất lạnh, không lên ngồi laai. Đói
không? Tôi đi nấu món cô thích”.
“Bắc
Hàn”
Cô níu
áo anh lại, giọng nói chưa bao giờ kiên quyết đến thế. “Tôi muốn gặp anh ấy,
tôi muốn đi tới khu biệt thự của Mộc gia”
“Sao?
Cô muốn đi dự lễ đính hôn của Tổng giám đốc Mộc?”
Ngải Ái
gật đầu. “Vâng”
“Được”.
Anh cười lịch thiệp. “Còn chờ một người nữa, khi nào anh ta đến chúng ta sẽ
xuất phát”.
“Cảm ơn
anh, Bắc Hàn. Giờ tôi chỉ có thể tin anh”.
**************
Rồi
Ngải Ái cũng gặp được người Bắc Hàn đã nói.
Có một
người dáng người nhỏ bé đưa người đó lên máy bay, Ngải Ái mới nhìn rõ mặt.
Khi
người đó nhìn thấy cô, anh ta trố mắt kinh ngạc, sau đó mới thong thả đi tới.
Anh ta tới cạnh cô, nửa muốn nói nửa lại thôi, cười gượng gạo rồi định bỏ đi.
“Mộc
Dịch Triệt”