Mặt Mộc
Dịch Triệt biến sắc, hơi khó coi. “Em đã… nhớ lại tất cả”.
Ngải Ái
không trả lời câu hỏi của anh, giữa cánh tay anh lại, hỏi. “Anh có nhớ mình đã
hứa với tôi bao nhiều việc?”
Mộc
Dịch Triệt cười gượng gạo. “Anh ở trong lòng em vốn đã là là kẻ không giữ chữ
tín”.
“Đúng
thế, anh chưa bao giờ thực hiện được”. Ngải Ái nhìn anh không chớp mắt. “Hai
năm trước, anh bỏ mặt tôi, hai năm sau, anh vẫn bỏ mặc tôi… Còn nữa, anh
lại cho tôi uống thuốc kích thích, đẩy tôi cho Mộc Duệ Thần…”
Mộc
Dịch Triệt lúng túng, gạt tay cô ra. “Anh tưởng em cũng muốn như vậy”.
“Mặc dù
tôi biết tôi không được tin anh”. Cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Mộc Dịch Triệt.
“Nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh một lần nữa. Tôi muốn đi tới trụ sở chính của Mộc
thị! Anh hãy giúp tôi”.
“Không
được”. Anh từ chối cô, nhíu mày. “Đó không phải là nơi em nên đến”.
Ngải Ái
kiên quyết, mặt nghiêm túc. “Tôi phải đi, tôi nhất định phải đi. Đi gặp người
đã giết cha tôi, mẹ tôi, bạn bè tôi, tới cái nơi đã lấy mất một phần ký ức của
tôi… Cho dù không có sự trợ giúp của anh, tôi vẫn sẽ tìm cách để đi đến đó”.
Mộc
Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Ngải Ái
mỉm cười. “Lần này nhớ đừng nuốt lời đấy”.
“Đây
chính là mục đích Thanh Dạ đưa anh đến đây à?”. Mộc Dịch Triệt dựa lưng vào ghế
bên cạnh, đưa mắt nhìn Thanh Dạ đang đứng dối diện với một người đàn ông, nhàn
nhạt phun ra ba chữ. “Bắc Minh Hàn”.
Thanh
Dạ quay đầu lại, ánh mắt thoáng kinh ngạc. “Anh đã sớm biết người tôi dẫn anh
tới gặp là ai…”
Mộc
Dịch Triệt cười. “Năm đó tại sao Yamaguchi lại phát lệnh đuổi giết tôi? Dĩ
nhiên tôi đã năm mười hỏi cho ra, Thanh Dạ, tôi không phải thằng ngốc, tất cả
những điều này rất dễ đoán được”.
“Nhưng
tại sao anh vẫn đi theo tôi”. Thanh Dạ nhìn Mộc Dịch Triệt hoài nghi. “Không sợ
mắc bẫy ư?”
“Tôi
biết ở đây có người đang đợi tôi”.
Mộc
Dịch Triệt đưa mắt nhìn Ngải Ái, Ngải Ái quay mặt nhìn sang hướng khác.
Thanh
Dạ nhìn chằm chằm vào Mộc Dịch Triệt đang đưa mắt nhìn Ngải Ái, mặt liền tái
mét.
Cố bình
tĩnh lại, Thang Dạ nói với người đối diện:
“Thiếu
gia… Người đã đưa tới rồi, giao cho ngài”.
“Cất
cánh đi”.
Bắc Hàn
đứng dậy nhìn vẻ mặt của Mộc Dịch Triệt và vẻ mặt kinh ngạc của Ngải Ái, cười
nói:
“Chúng
tôi muốn dự lễ đính hôn của người thừ a kế Mộc gia, dĩ nhiên cần phải có người
dẫn đường đúng không? Huống hồ, xung quanh hòn đảo đó có rất nhiều vệ sĩ canh
gác nên rất khó vào. Thanh Dạ, sao không rót nước mời khách quý Mộc thiếu gia?”
Thanh
dạ cắn môi, lui xuống.
Mộc
Dịch Triệt quét mắt nhìn Bắc Minh Hàn thấy anh ta ngồi xuống bên cạnh Ngải Ái,
cười nhạt, không nói gì.
“Bắc
Minh… Hàn”.
Anh
nghe tiếng Ngải Ái thì thào tự nói với mình. “Bắc Minh Hàn là sao?”
“Chây Á
có hai thế lực hùng mạnh, Nam cung và Bắc Minh”. Mộc Dịch Triệt cố ý nói nhỏ,
ghé sát vào Ngải Ái. “Bé con, Bắc Minh là một thế lực nguy hiểm, am hiểu chuyên
sâu thuật thôi miên và những chiến thuật tâm lú, anh đoán anh ta có âm mưu và
mục đích gì đó, em đừng để bị hắn dẫn dắt”.
“Anh ta
chỉ giúp tôi tới đó”. Ngải Ái thấp giọng phản bác. “Là do tôi kiên quyết muốn
đi gặp Mộc Duệ Thần”.
“Trong
lòng anh ta nghĩ gì ai mà biết được”. Mộc Dịch Triệt nắm tay cô. “Em không thấy
thời gian đưa em đi trùng khớp với thời gian hắn mời anh sao? Anh đoán Bắc Minh
Hàn đã sớm sắp đặt tất cả”.
Những
lời của Mộc Dịch Triệt nhằm cảnh báo cho Ngải Ái.
“Ý anh
là Bắc Hàn muốn dùng thuật thôi miên để tôi chủ động muốn đi Mộc gia?”
Cô nhìn
Bắc Hàn ngồi cách đó không xa đang chơi đùa với chiếc violong. “Tôi không tin,
anh ta không phải là người như thế, anh ta chỉ muốn giúp tôi mà thôi… huống hồ”
“Hắn ta
giấu diếm thân phận thực sự của mình nhiều năm như vậy, tại sao em không ghét
hắn?. Mặt Mộc Dịch Triệt u uất. “Có câu này em đã nghe qua chưa, tâm càng độc
càng giỏi che giấu, bé con, em đừng tin tưởng hắn, hãy cảnh giác với hắn ta”.
Ngải Ái
trong lòng bắt đầu thấy bất an.
“Ý của
anh là… không được tin tưởng bất kỳ ai bên cạnh tôi?”
“Đúng
thế, ai cũng không được tin”. Mộc Dịch Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Kể
cả anh”.
Cô lờ
mờ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chân thành của Mộc Dịch Triệt, nhíu mày,
không nói được câu nào.
Đúng
rồi, Mộc Dịch Triệt đang nhắc nhở cô, cô sẽ không chỉ gặp được Mộc Duệ Thần, mà
cô còn phảo đối mặt với những âm mưu to lớn và chiến tranh, đó là cuộc chiến
giữa Bắc Minh và Mộc gia…
Mà cô,
có lẽ là vật hy sinh trong cuộc chiến này, không chỉ cô mà có lẽ còn rất nhiều
người…
Máy bay
bắt đầu cất cánh, Mộc Dịch Triệt đập vai mình.
“Nếu
mệt thì dựa vào vai anh mà ngủ”.
Ngải Ái
đột nhiên rùng mình. “Lạnh quá”.
Mộc
Dịch Triệt vươn tay ôm cô. “Anh ôm em ngủ, sẽ không lạnh nữa”
“Không
phải tôi thấy lạnh”. Ngải Ái đưa mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.
“Là người tình của anh đang muốn giết tôi bằng mắt kìa”.
Anh bật
cười. “Anh không dám dính vào cô ấy, cô ấy đóng vai ác”.
Ngải Ái
ừ một tiếng, dựa đầu vào vai Mộc Dịch Triệt, nhắm nghiền mắt.
“Hai
năm rồi không gặp”. Anh điều chỉnh tư thế để cô thoải mái ngủ. “Sao em không
tâm sự với anh”.
“Ừ…”.
Cô chun mũi, quát. “Nói xàm, rõ ràng mấy ngày trước gặp nhau rồi, Mạnh Á
Xuyên”.
Anh
không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô ngây ngô người:
“Chuyện
xảy bảy năm trước, anh bức bạn thân nhất của em phải uống thuốc,… Anh xin lỗi”.
“Tôi…”.
Ngải Ái chớp mi mắt, ngẩng đầu lên. “Không trách anh nên anh không phải xin lỗi
tôi”.
Chú
Thang…
Trong
nhà Thang Tiểu Y cô đã xem ảnh gia đình của họ, người đàn ông đứng giữa cười
rất xán lạn, cùng với người trong ký ức của cô, giống nhau.
Có rất
nhiều chuyện cô đã bắt đầu hiểu ra.
Thang
Tiểu Y từng nói rằng đã có cam kết giữa Mộc Duệ Thần và cô ấy, cô đã hiểu ra.
Thang
Tiểu Y muốn hy sinh bản thân mình để bù đắp những sai lầm… Cho nên… Không thể
đổ lỗi cho ai cả…
“Chuyện
của tôi, anh cũng biết phải không?”. Cô hỏi. “Lý do những người thân của tôi
chết, chuyện trong phòng thí nghiệm của Mộc gia xảy ra với tôi…”
“Ừ”.
Anh thấp giọng nói. “Anh biết tất cả”.
Ngải Ái
cười. “Mộc Duệ Thần nói quả không sai, tôi quá ngốc, bị lừa hoài mà không biết,
thật sự rất ngu ngốc”.
“Em có
hận Mộc Duệ Thần không?”
Cô im
lặng.
“Không
trả lời tức là hận?”
Cô vẫn
không trả lời.
Mộc
Dịch Triệt lấy từ trong người ra một khẩu súng tinh xảo đặt vào tay Ngải Ái.
“Cầm đi, sẽ có lúc dùng nó để tự vệ”.
Ngải Ái
nhìn khẩu súng, cất đi.
*************************
Máy bay
bay trên bầu trời xanh, Mộc Dịch Triệt nói với Ngải Ái phải mất mười mấy tiếng
đồng hồ mới đến nơi, nói cô có thể ngủ nhưng cô không thể nào chợp mắt được.
Trong
đầu không ngừng vang lên câu hỏi của Mộc Dịch Triệt.
Em có
hận Mộc Duệ Thần không?
Cô nên
hận anh, hận thằng bé xuất hiện mười mấy năm trước, vốn tưởng bất ngờ gặp mặt
là tốt đẹp, không ngờ những vết máu đỏ thẫm chảy đầm đìa khiến người khác không
dám nhìn.
Người
họ Ngải, cả nhà họ Ngải đều bị Mộc gia giết… Hiện tại, cô phải nhanh chóng gặp
người đó.
Nhưng
khi gặp được rồi thì sẽ ra sao? Nhìn thấy anh đính hôn với người khác, nhớ lại
tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho mình… Cô phải làm thế này, cô sẽ
ra sao?
Tay cầm
khẩu súng lạnh như băng, bắt đầu run rẩy không ngừng.
Mộc
Dịch Triệt phát hiện ra, ôm vai cô, an ủi:
“Ngủ
đi, đừng nghĩ gì cả”.
Anh nói
xong, Ngải Ái ngủ thật.
Mộc
Dịch Triệt có cảm giác sau lưng anh từng cơn gió lạnh thổi qua…
Anh
quay lại, thấy Thanh Dạ đang nghiến rằng tay cầm khẩu súng chỉ vào anh, trong
mắt ám chỉ, tên đàn ông chết tiệt, tên đàn ông thối nát, tên đàn ông háo
sắc, tôi muốn bắn lủng sọ anh!
Mộc
Dịch Triệt không nói gì quay đầu lại.
Tiểu Dạ
muốn đuổi giết anh, e rằng nếu giờ không phải đang ngồi trên máy bay có lẽ cô
bé đã nổ súng vào đầu anh.
Lý do
ư?
Hôm qua
khi đang đấu đá nhau vô tình sờ phải ngực cô bé, sau đó anh có thốt lên. “Tiểu
Dạ, em lớn rồi, không ngờ em gầy như vậy mà lại size 32E?”
“Mộc
Dịch Triệt, tôi muốn bắn lủng sọ anh giống than tổ ong”.
Nhớ tới
bộ dáng nổi bão của cô, Mộc Dịch Triệt cười hì hì, buồn cười thật, vì thế vì tò
mò, anh quay lại nhìn Thanh Dah cười đểu rồi đưa mắt nhìn xuống ngực cô.
Vèo!
Một cơn
gió xoẹt qua gò má, Mộc Dịch Triệt nhìn thấy chiếc nĩa bén nhọn bay xoẹt qua má
anh mấy milimet, cắm phập vào ghế.
Gò má
đau rát, anh đưa tay lên, có mấy giọt máu.
Nhếch
môi cười, anh tặc lưỡi lắc đầu.
Sở dĩ
Thanh Dạ an toàn đi theo anh mười mấy năm, bởi vì người con gái như vậy, có
đánh chết anh cũng không dám đụng vào.