Dịu Dàng Yêu Em

Chương 112: Chương 112: LẠI GIAO ƯỚC [4]




Hôm nay biệt thự Mộc thị bận rộn bất ngờ. Lúc Ngải Ái ngủ dậy xuống tầng dưới ăn sáng liền nhìn thấy những người giúp việc tập trung trong phòng khách ra sức quét dọn, lau chùi các vật dụng. Mộc Giản đứng trước sảnh lớn tiếng chỉ đạo.

Ngải Ái bị cho ra rìa ngồi ăn sáng ở bàn. Nhân lúc Mộc Giản rãnh rang, cô lên tiếng hỏi:

“Chú Giản, có chuyện gì xảy ra thế? Sao giống sắp chuyển nhà vậy ạ?”

“À, vì ngày mai là ngày đặc biệt quan trọng, có rất nhiều vị khách sẽ tới nên phải sắp xếp lại tất cả các phòng và cho bố trí sảnh”.

“Quan trọng đến thế cơ ạ?”. Cô cắn một miếng bánh mì nhai nhai. “Mộc Duệ Thần còn chưa về sao đã có khách tới làm gì vậy?

Mộc Giản mỉm cười:

“Cách đây mấy tiếng, cậu chủ đã lên máy bay để bay về Mỹ, sau đó đến công ty xử lý công việc, tối nay cậu chủ sẽ có mặt ở biệt thự. Cậu chủ có dặn Ngải tiểu thư không được ăn tối trước mà phải đợi cậu chủ về cùng ăn”.

“Ui trời…”

Ngải Ái cắn phải lưỡi mình.

“Tối nay ư? Sao nói mai mới về mà?”

“Mai là sinh nhật mười tám tuổi của cậu chủ. Mọi năm cậu chủ đều mừng sinh nhật ở khu biệt thự Mộc gia nhưng năm nay cậu chủ muốn tổ chức ở đây… Tôi nghĩ do….”. Mộc Giản nhìn cô đầy ẩn ý. “… có liên quan tới Ngải tiểu thư”.

“Sinh nhật! Phụt!”. Ngải Ái bị sặc ngụm sữa vừa uống. “Sao nhanh thế? Tôi còn tưởng lâu lắm mới tới…”

Cô đã hứa với cậu ta tới lúc cậu ta mười tám tuổi sẽ thực hiện giao ước. Giờ biết làm thế nào để cự tuyệt đây.

Chết tiêu! Cô không ngờ lại nhanh như thế.

Tối nay Mộc Duệ Thần sẽ quay về, Mộc Dịch Triệt liệu có gặp cô dễ dàng được nữa không? Còn kế hoạch bỏ trốn về nước phải làm sao… Ngải Ái bải hoải tay chân dứng dậy, bầu trời bỗng dưng xám xịt trước mắt cô.

“Ngải tiểu thư, cậu chủ đặc biệt nhắn rằng tiểu thư không được đi đâu để tránh việc bị những người có ý đồ chống đối đưa tiểu thư đi. Ngài dặn rằng tôi phải lấy đầu mình ra đảm bảo lúc cậu chủ về phải nhìn thấy cô… bởi vì…”

“Tôi sẽ không đi đâu cả, chú Giản”. Ngải Ái cười cười. “Mọi người đừng lo, tôi ở đây vướng chân vướng tay mọi người nên giờ tôi sẽ về phòng”.

“Vậy thì tốt rồi, thưa tiểu thư”.

Mộc Giản nói xong, quay đầu tiếp tục chỉ đám người làm bố trí sảnh.

Ngải Ái thảm thương đi lên tầng trên, thang máy không sử dụng được nên cô phải đi bộ. Giờ mà ngồi rầu rĩ trong phòng thì thật mất thời gian.

Cô đi lên tầng hai nhìn kiến trúc phòng khách theo phong cách Trung Quốc cổ đại nổi trí tò mò, mở cánh cửa khắc hoa lá từ từ bước vào.

Woa!

Phòng này lớn thật, khá trang nhã với rèm cửa kết dây, bộ bàn ghế được chạm trổ hoa văn rất tinh xảo, bình hoa bằng sứ… Còn có một chiếc máy quay đĩa xưa lắc…

Cô dạo một vòng quanh phòng khách, hít phải một luồng không khí bụi bặm, nhìn trên bàn phủ một lớp bụi dày, ngẫm nghĩ. Chắc ở đây lâu rồi không có ai ở.

Kỳ lạ thật! Mộc Duệ Thần là người thích gọn gàng sạch sẽ sao cậu ta có thể để một căn phòng bám đầy bụi đất này tồn tại trong biệt thự của cậu ta?

Đối diện với cửa chính có một căn phòng khác. Cửa đóng hờ. Hình như có ai đó đã từng bước vào đây hoặc cũng có thể cánh cửa không được đóng kín nhiều năm nay. [Đọc đoạn này thấy nổi hết cả da gà…]

Trí tò mò nổi lên, cô đi tới sau đó là đẩy cánh cửa gỗ. Một tiếng “cạch” vang lên trong không gian yên tĩnh. Cô bước vào và phát hiện đây là phòng trưng bày tranh.

Có đầy đủ những dụng cụ vẽ tranh ở đây. Trên tường treo nhiều bức tranh sơn dầu vẽ cảnh núi non. Có lẽ chủ nhân của phòng này là một họa sĩ rất tài ba.

Ngải Ái lật ra một quyển báo trong chồng báo được xếp ngay ngắn trên bàn. Đây đều là những cuốn tạp chí cách đây hai mươi mấy năm, hầu hết là tập san viết về hội họa.

Lật xem một lúc thấy chán, Ngải Ái quay người định trở về phòng mình. Vừa quay lại, sau lưng đột ngột vang lên một tiếng “rầm” dọa Ngải Ái sợ tới mức hồn bay tán loạn.

Cô từ từ quay đầu lại nhìn thấy một bức tranh sơn dầu do thời gian bị bong ra khỏi tường rớt xuống đất.

Cô vuốt ngực mấy cái sau đó đi tới cạnh bức tranh nhặt lên xem, thổi thổi phủi lớp bụi bám bên trên.

Vừa nhìn thấy rõ bức tranh, cô bủn rủn tay chân thả luôn bức tranh ra.

Bức tranh vẽ một cô gái bị xích. Cô gái mặc một bộ sườn xám Trung Quốc lộn xộn và rách rưới, trên người có vô số những vết lằn do bị roi quật vào, vừa nhìn là biết cô ấy đã bị tra tấn rất tàn nhẫn, tóc tai bù xù, trông có vẻ dữ tợn và rất đau đớn.

Hai mắt của người phụ nữ đó trợn ngược, khát máu căm tức nhìn về phía trước. Cô vừa nhìn vào cô gái đã nhận ra sự hận thù tột cùng hiện rõ trên mặt.

Có vẻ như cô gái này hận không thể giết được người đã vẽ bức tranh này.

Đau đớn, khổ sở cũng chưa đủ để khiến người phụ nữ hận thù tới mức này, có lẽ cô ấy đã tuyệt vọng tới mức uất ức.

Ngải Ái run lẩy bẩy treo bức tranh lại vị trí cũ, hai chân bủn rủn quỳ rạp xuống đất thì thào:

“Chuyện này… chuyện này là sao…”

Người con gái trong bức tranh… Tại sao… lại có ngoại hình… giống y hệt cô! [Nổi da gà… Lạnh xương sống… ]

*************

Ngải Ái ngồi ở đó rất lâu cho đến khi hai chân tê rần không có cảm giác mới lồm cồm bò dậy, lảo đảo như một bóng ma đi ra cửa. Nhìn người phụ nữ đó giống như đang nhìn mình… Không những bị xiềng xích mà còn bị đánh rất dã man… Đúng là cô rồi…

Cả người cô lạnh như băng, run lẩy bẩy.

Cô điên cuồng chạy ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại sau đó chạy lên cầu thang…

Thở hổn hển … Chạy trốn… Cô có cảm giác như bị vô số xiềng xích gông cùm đuổi theo phía sau… Muốn đẩy cô xuống địa ngục…

Lúc Ngải Ái chạy vào trong phòng, mồ hôi túa ra như tắm chảy xuống hai bên má.

Cô đóng phịch cửa lại, quỳ xuống chiếc thảm màu hồng thở dốc…

Đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe tiếng thở dài phát ra từ ghế nệm gần đó.

Cô ngước đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn đứng dậy. Anh ta đứng yên tại chỗ đó nhưng cái bóng của anh ta vẫn phủ được tới cô.

Cô ngồi thẳng lưng nhìn anh ta quay đầu lại cười nói với mình:

“Em mới chạy marathong à? Chạy vội về để làm gì?”

Ngải Ái tái mặt, đáng thương như con mèo hoang không nhà không cửa:

“Cậu… về rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.