Mộc Duệ
Thần tự mình lái xe đưa Ngải Ái về biệt thự. Trên đường, cả hai đều im lặng
không nói với nhau câu nào.
Tới cột
đèn đỏ nhấp nháy, cô mới quay sang hỏi:
“Cậu…
cậu có bằng lái xe chưa?”
Mộc Duệ
Thần cho xe dừng lại điềm tĩnh trả lời:
“Không
cảnh sát nào dám bắt tôi đâu”.
Ngải Ái
ngó đầu nhìn đèn đường sáng trưng bên ngoài cửa xe, tay đặt trên kính vẽ nghệch
ngoạc sau đó hà hơi một cái, hình vẽ đó biến mất.
Mộc Duệ
Thần nhìn hành động đó của cô, rồi nhấn ga cho xe lao thẳng về phía trước nửa
tiếng sau đã lái vào trong gara của biệt thự, nắm tay dắt Ngải Ái về phòng.
Lúc anh
và cô cùng bước vào phòng, cô nhận ra Mộc Duệ Thần mặc đồ đen hoàn toàn tương
phản với căn phòng màu hồng. Ngải Ái hai mắt mù mịt lẽo đẽo theo sau Mộc Duệ
Thần như một con rối. Anh ngồi, cô cũng ngồi theo.
Anh
nghiêng người, ghé mũi gần sát Ngải Ái, nhướng mày:
“Cô
uống rượu?”
“Ừm!”.
Ngải Ái gật đầu. “Mộc Dịch Triệt đặc biệt chiêu đãi”.
Mộc Duệ
Thần gật đầu ừ một tiếng rồi quay mặt đi. Trông cô rất hoảng sợ, gương mặt vô
tội nhưng lại lấm lét sợ hãi với đôi môi nhợt nhạt như thiếu máu khiến người
khác phải đau lòng.
“Nước
tắm cũng chuẩn bị rồi. Cô đi tắm đi”.
Anh cố
gắng nói chuyện dịu dàng nhất có thể:
“Cô
muốn ăn gì cứ nói chú Giản làm cho”.
Ngải Ái
gật đầu:
“Ăn gì
cũng được!”.
Cô lạnh
lùng trả lời sau đó đứng dậy lảo đảo đi tới phòng tắm. Năm năm trước người luôn
chọc tức đùa bỡn cô chỉ có thể là Mộc Duệ Thần… Năm năm sau, trong khách sạn,
Mộc Duệ Thần người mà khiến không ai dám nhìn thẳng vào mặt và Mộc Duệ Thần dịu
dàng hết mực kia… Đâu mới là con người thật của cậu ta?
************
Tắm
xong, Ngải Ái bước ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần vẫn chưa đi,
chỉnh tề ngồi trên ghế nệm đọc báo. Anh nghe có tiếng bước chân của cô liền thả
tớ báo xuống ghế, ngẩng đầu lên:
“Lại
đây!”
Ngải Ái
từ từ bước tới, đứng trước mặt anh:
“Sao
cậu còn ở đây… Chuyện gì nữa đây?”. Cô rất sợ Mộc Duệ Thần lại đưa ra yêu cầu
quá đáng nào đó. Rất rất sợ.
Mộc Duệ
Thần cười nhạt rồi chỉ tay về phía cánh cửa gỗ.
“Sao
không mở cửa ra?”
Ngải Ái
vội đi tới đẩy hai cánh cửa gỗ ra theo lệnh của Mộc Duệ Thần…
Đập vào
mắt cô là vô số váy áo đẹp rực rõ, còn có cả váy ngủ, đồ trang sức lấp lánh đắt
tiền…
Tất cả
những bộ váy áo thời trang được trưng bày sáng choang trong căn phòng đó. Giữa
phòng còn có một chiếc gương lớn chiếm cả một bức tường, cô có thể nhìn thấy
mình đang há hốc miệng ở trong gương.
Không
biết từ khi nào Mộc Duệ Thần đã bước tới đứng sau lưng cô, vươn tay lấy một bộ
váy đính hạt cườm giơ trước mặt cô:
“Thay
đồ này đi!”
“Phòng
này… là do cậu chuẩn bị sao?”
“Phòng?”.
Anh hơi ngẩn ra. “Đây chỉ là tủ quần áo của cô thôi!”
Rồi cậu
đưa mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, bất mãn nói:
“Người
con gái của tôi sao có thể có một bộ mặc từ ngày này qua ngày khác được, có keo
kiệt cũng không đến mức này”.
“Ngại
thật. Tôi là người nghèo, sống bủn xỉn quen rồi, khiến cho Tổng giám đốc của
Mộc thị chê cười”. Gọi cả căn phòng này là tủ quần áo. Cô nghe lần này là lần
đầu tiên.
Mộc Duệ
Thần không nói gì kéo một ngăn kéo ra, bên trong xếp đầy áo ngực và quần lót đủ
màu sắc nhìn là biết toàn hai mảnh mặc như không mặc.
Mặt
Ngải Ái đỏ ửng.
“Cậu
chuẩn bị mấy thứ này làm gì, đồ lót tôi tự mua được, không cần cậu quan tâm chi
cho mắc công”.
“Bỏ tay
xuống!”. Anh đột ngột cau mày ra lệnh.
Cô vội
bỏ tay xuống. Mộc Duệ Thần không do dự giơ tay sờ ngực cô.
Rồi vừa
bóp vừa xoa… Lại làm tới ba lần. [Lời tác giả: Hành động này quen quen phải
không? Với một Mộc Duệ Thần đã quá chuyên nghiệp!”
“Này!”
Cô hét
toáng lên, nhảy ra đằng sau, giơ tay che ngực:
“Cậu
kia! Sao tới giờ cậu vẫn còn ác liệt như thế? Không thay đổi dù chỉ là một
chút”. Tiểu sói thích ăn đậu hũ đã thăng cấp lên thành đại sói. Cô chưa bao giờ
phẫn nộ như lúc này.
“Ồ,
thật ngạc nhiên!”. Mặt Mộc Duệ Thần lộ vẻ nửa tham lam nửa ngạc nhiên, nghiêm
túc và chân thành nói. “Cái của bé con… và của tôi… khác nhau”.
“Tôi đã
quá hiểu cậu, Tổng giám đốc Mộc. Cậu đừng trêu tôi nữa!”.
Ngải Ái
cau mày, giận dữ bùng lên trong cô thay cho sự sợ hãi lúc nãy, chỉ tay ra cửa:
“Tôi
phải thay đồ. Cậu đi ra ngoài kia cho tôi. Ngay bây giờ! Get out!”
Mộc Duệ
Thần gật đầu:
“Ở đây
có đủ size…”
Sau đó,
anh nhìn thẳng vào ngực cô còn đăm chiêu suy nghĩ.
“Ừm…
Đáng lẽ không nên gọi cô là bé con…”
Fuck!
Từ trước tới giờ cô luôn tự hỏi tại sao thằng nhóc lại gọi mình là bé con, hóa
ra là do nó nhìn số đo của ngực.
“Đi ra
ngoài kia!”
Cô quát
lơn, hai tay ôm ngực thật chặt:
“Cậu đi
ra ngoài kia. Ngay bây giờ!”
Mộc Duệ
Thần hếch mày. Đây là cách đơn giản nhất để nhìn thấy bé con mạnh mẽ. Anh vẫn
luôn thích một bé con đầy sức sống như thế…
Vuốt
nhẹ tóc cô, anh dịu dàng nói:
“Thay
đồ xong xuống tầng dưới ăn tối với tôi. Nhớ đi thang máy”.
Ngải Ái
gạt tay anh ra, gục đầu, giọng nói không được tự nhiên:
“Ừm…
Tôi biết rồi!”
Giọng
nói của cậu ta tại sao lại dịu dàng đến thế, sắc mặt cũng thay đổi nhanh chóng
mặt, trong khi cả ngày nay đều ảm đạm…
Điều
tồi tệ nhất là khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cậu ta, trong đầu cô chỉ quanh
quẩn bốn chữ…
Tim đập
thình thich.
Mộc Duệ
Thần đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhếch môi cười khó hiểu.
Áp đảo
cô bằng bá đạo kiêm dịu dàng… Sau đó… Tôi sẽ từ từ… ăn cô…