Tòa cao
ốc Empre State, tượng Nữ Thần Tự Do, quảng trường Thời đại, Wall Street,
Broadway,… Ngải Ái được Mộc Duệ Thần dắt tới tất cả những địa điểm nổi tiếng ở
New York. Trước đó cô mang theo tâm trạng nặng nề ra ngoài với Mộc Duệ Thần
nhưng khi vừa đặt chân tới những nơi đó, cô không thể nào không há miệng cười
to.
Mộc Duệ
Thần nắm tay cô đi dạo trên phố thỉnh thoảng lại mở miệng nói cô không được
chạy lung tung quá anh ba bước chân.
“Mộc
Duệ Thần, tôi muốn chụp ảnh với tượng Nữ Thần Tự Do. Cậu thả tay tôi ra đi!”
“Không
được!”
“Hả?
Tại sao lại không được? Cậu đứng đằng kia chụp ảnh cho tôi hết sức đứng cách
tôi có mấy bước chân là cùng!”
“Cô quá
ngốc. Tôi lo cho cô!”
“Tôi
không phải là đứa bị thiểu năng trí tuệ”. [Rất muốn dùng từ não tàn lượm lặt
trên Facebook].
“Cũng
không khác mấy!”
“Tôi…”
Oxx$#@$… Tự động nuốt vào trong bụng.
Ngải Ái
xụ mặt đứng đờ tại chỗ. Cuối cùng Mộc Duệ Thần không đành lòng nhìn mặt cô như
vậy liền nhờ người chụp ảnh cho cả anh và cô, Ngải Ái thấy vậy mới nhoẻn miệng
cười.
Cả ngày
bên nhau nhưng anh và cô cũng chỉ nói với nhau dăm ba câu. Ngải Ái dạo chơi tới
mệt rồi uể oải dựa vào trong xe chẳng muốn đi đâu nữa. Cho đến khi hoàng hôn
buông xuống, Mộc Duệ Thần mới lái xe đưa cô về biệt thự.
Ở bên
cạnh Mộc Duệ Thần, cô không thấy vui vẻ mà ngược lại còn thấy ghét bởi thằng
nhóc quá tự cao tự đại, dẫn cô đi chơi trong khi cô có muốn đâu.
“Cô
không vui”. Anh quay sang nói với cô. “Nhìn cô uể oải quá…”
Ngải Ái
mệt mỏi ngẩng mặt lên lắc đầu:
“Tôi
khỏe. Đi chơi vui mà!”
Mộc Duệ
Thần lái xe vào trong gara rồi đi thẳng lên cầu thang. Ngải Ái ngồi trong phòng
khách chăm chú xem những bức ảnh chụp trong ngày, tấm nào cũng có mặt Mộc Duệ
Thần lạnh lùng không cười lấy một cái.
Haizzz.
Không biết bao giờ mới được về nước đây.
Ngải Ái
thở dài, đứng dậy định đi về phòng.
“Ngải
tiểu thư đã về”. Tiếng Mộc Giản vang lên sau lưng. “Tiểu thư đi chơi vui chứ?”
Ngải Ái
quay đầu lại cố nặn ra một nụ cười:
“Vui…
vui lắm”
“Ngải
tiểu thư, tối qua tôi ở trong phòng cậu chủ tới khuya mới được đi ngủ. Cô biết
tại sao không?”
Cô lắc
đầu.
“Cậu ta
còn trẻ nên chắc có nhiều vấn đề về công việc cần thảo luận với chú chăng?”
“Ha ha.
Chuyện công việc đều do một mình cậu chủ xử lý, tôi chỉ ở bên phục vụ cậu chủ
không dám đưa ra ý kiến gì. Vả lại cậu chủ rất xuất sắc, điều đó là không cần
thiết”. Mộc Giản dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Tối qua cậu chủ đã hỏi tôi…
hẹn hò là gì vì đây là lần đầu tiên cậu chủ đi hẹn hò… nên… cậu chủ rất chú ý,
cùng nghiên cứu với tôi nguyên một đêm, hỏi tôi khá chi tiết và cụ thể”.
Ngải Ái
giật mình.
“Lần
đầu tiên hẹn hò cơ á…”. Cô mơ màng nói. “Mộc Duệ Thần chưa đi hẹn hò lần nào
à?”
“Ngải
tiểu thư đừng so đo với cậu chủ vì cậu chủ chỉ muốn cô vui vẻ”.
Cô
không ngờ cậu ta lại quan tâm tới cảm xúc của cô như vậy. Và càng không ngờ
rằng Mộc Duệ Thần chấp hành nghiêm chỉnh giao ước giữa cả hai…Ngoài cô ra không
tán tỉnh bất kỳ ai khác.
Trống
ngực đập thình thịnh, tim nhảy dựng lên, mặt cô nóng ran.
“Chú
Giản… Tôi hơi mệt… Không nói chuyện với chú nữa nhé… Tôi về phòng đây”.
Cô chạy
tới thang máy để về phòng… như chạy trốn.
Trong
phòng, cô nhìn cầu thang dẫn lên phòng Mộc Duệ Thần. Khẽ cắn môi, sau đó bước
lên.
*************
Màu chủ
đạo trong phòng là hai màu trắng đen. Ngải Ái đứng trên bậc cầu thang, chắp hai
tay sau lưng nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế nệm.
Nhìn
qua lưng anh thấy anh đang cắm cúi xem gì đó. Cô từ từ bước chân tới và rồi
nhìn thấy ánh mắt sáng quắt như mắt chim ưng.
Mộc Duệ
Thần nhìn thấy cô, ngước đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tia nhìn dịu dàng.
“Là
cô!”
Giọng
nói nhẹ nhàng có hơi ngạc nhiên vui mừng.
Ngải Ái
chắp tay sau lưng tới trước mặt anh nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh.
“Tôi
không ngủ được lên đây thăm cậu. Cậu đang đọc gì vậy?”
Cô thề
rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Duệ Thần cuống cuồng như lúc này. Anh giấu
biến thứ cầm trong tay ra sau lưng, vẻ mặt mất tự nhiên rồi lấy gối đè lên
trên, đứng dậy đối diện với Ngải Ái:
“Tôi
đọc tạp chí kinh tế”.
Ngải Ái
nhìn góc cuốn sổ lộ ra dòng date, lòng dấy lên một thứ cảm xúc mơ hồ… ngọt
ngào…
Mộc Duệ
Thần vốn dĩ rất cẩn thận lại nghiêm túc, chắc là cậu ta đang kiểm điểm tại sao
lại làm cô không vui, tại sao ngày hôm nay hẹn hò trong thất bại nên mới đọc
tạp chí hướng dẫn các cách để hẹn hò.
Cô vuốt
vuốt tóc.
“Ừm…
Thật ra hôm nay tôi rất vui… Vui lắm… Vui ghê cơ!”
“Thật
chứ?”. Mặt anh ảm đảm. “Ừm!”
Nhìn
Mộc Duệ Thần xụ mặt một đống, Ngải Ái nghĩ chắc cậu ta đoán được mình nói dối
và cô nói vậy để an ủi cậu ta… bắt đầu thấy trách bản thân sao có thế mà diễn
cũng không xong…
“Tôi
nói thật đấy. Tôi không xạo cậu đâu”. Cô bước tới gần sát, hai tay đặt lên hông
anh, ngước mắt cười lấp lánh. “Do lần đầu tiên tôi đi hẹn hò lại ở trời Tây…
nên cũng hơi choáng chút xíu… Cậu bỏ qua đi…”
Mộc Duệ
Thần ôm vai cô:
“Có
thật là lần đầu tiên không?”
“Ừm!”.
Cô áp mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch. “Cậu cũng
thế à?”
“Tôi?”.
Anh quay mặt đi, môi giật giật trả lời. “Hẹn hò rất nhiều lần”.
Ngải Ái
cười khẽ, nghe tiếng tim anh chàng càng đập nhanh hơn. “Xạo!”
Sau đó
Ngải Ái cũng chẳng hơi sức đâu mà hỏi dò, buông tay ra, cười với anh:
“Chúc
ngủ ngon. Tôi đi ngủ đây”.
“Ngủ
ngon!”. Anh vén tóc cô, đặt một nụ hôn lên trán. “Phải mơ thấy tôi!”
Ngải Ái
dở khóc dở cười, nhỏ giọng mắng:
“Chưa
thấy ai bắt người khác phải mơ thấy mình. Muốn gây sự à!”
Nói
xong, cô quay người định chạy xuống cầu thang lại bị anh nắm cánh tay kéo lại.
“Cô
quên một việc”. Mộc Duệ Thần lẳng lặng nói. “Cô không biết phải nói gì sau mỗi
lần hẹn hò à?”
Cô~~~
Ngải Ái
nghĩ ngợi sau đó dịu dàng nói:
“Cảm ơn
cậu đã cho tôi một ngày hẹn hò thú vị”.
“Chưa
đúng!”
“Ừm!”.
Tim đập thình thịch. “Lần sau hai ta lại hẹn hò tiếp”.
“Vẫn
chưa đúng…”. Anh cau mày. “Không phải câu này…”
Ngải Ái
mơ màng hỏi:
“Tôi
phải nói gì cậu mới chấp nhận đây?”
“Cảm
giác…của cô đối với tôi…”
Cảm
giác ư? Cô đau đầu nghĩ.
Anh
thấy cô đăm chiêu nghĩ ngợi liền bước lên trước, đưa tay lên vuốt má cô:
“Ái Ái,
tôi yêu em”.
Sặc! Gì
đây trời!
Hình
như cô nghe có tiếng thiên thạch rơi xuống đâu đó và nổ tung.
Môi cô
run rẩy lắp bắp, không còn biết mình đang nói gì:
“Tôi…
Tôi… tôi cũng thế….”
“Thật
chứ?”
Mộc Duệ
Thần ngước mắt:
“Nói ra
rồi tuyệt đối không được rút lại”.
“Không
cho rút lại ư?”. Ngải Ái không hiểu ý của anh. “Cậu muốn tôi chịu trách
nhiệm gì ở đây?”
“Giống
như em ký khế ước chung thân ở bên tôi suốt đời… còn nếu em phản bội… hậu quả
em phải gánh chịu em cũng biết rồi đấy…. Ha ha”.
Nghe
Mộc Duệ Thần nói mà Ngải Ái lạnh sống lưng, ngước đôi mắt đáng thương lên:
“Tôi
rút lại!”.
“Mơ
đi!”
Ngải Ái
hừ một tiếng, chẳng qua do câu tỏ tình của cậu ta mà cô buột miệng nói thôi chứ
có đánh chết cô cũng không nói như thế.
Gương
mặt Mộc Duệ Thần sáng bừng. Anh ghé vào tai cô, nửa như ra lệnh nửa như dụ dỗ:
“Bé
con. Để chứng mình tình yêu của em dành cho tôi, đêm nay hãy ngủ ở đây”.
Ngải Ái
cụp mắt xuống, hai má nóng bừng trước tiên sau đó là cổ và toàn thân… Cô im ru
không dám nói gì…
Bộp.
Có
tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Cả hai người đều ngoái đầu quay lại nhìn về phía
ghế nệm. Chính là cuốn sách.
Mộc Duệ
Thần cau mày lại còn mặt Ngải Ái biến sắc xô anh ra. Cuốn sách nổi bật lên với
cái tên: “Hẹn hò là cách nhanh nhất để có được cô ấy!”
Ngải Ái
xô mạnh Mộc Duệ Thần ra, lạnh lùng chỉ vào mặt anh trong cơn giận cấp số mũ:
“Mộc-Duệ-Thần”.
Mặt anh
xám nghoét nhưng vẫn làm bộ tỉnh bơ:
“Thế
thì sao?”
“Thằng
nhóc chết tiệt này. Đây chính là mục đích của cậu”.
Cô rống
lên như muốn làm rung chuyển cả biệt thự, giơ chân dẫm một cái thật mạnh lên
chân anh rồi chạy rầm rầm xuống cầu thang. Xuống tới chân cầu thang, cô xoay
người nghiến răng nói:
“Về cái
khế ước chung thân kia tôi nói cho cậu biết, cậu tưởng bở rồi đấy. Túm lại, cậu
muốn hẹn hò với tôi thì chờ tám trăm năm nữa đi”.
Nói
xong cô chạy biến mất tăm.