Máu
chảy xuống từ chỗ giữa hai chân… Trên chiếc thảm trắng, vết máu nổi bật… Đó
minh chứng cho lần đầu tiên của cô…
“Đừng
sợ bé con. Tôi sẽ dịu dàng”.
Tiếng
anh từng dịu dàng dỗ dàng cô vang vẳng bên tai, Ngải Ái chợt rùng mình. Nên hận
anh… Hay nên tự trách bản thân mình… Lúc đó, anh đã rất dịu dàng…
Mộc Duệ
Thần đột ngột thúc sâu vào trong làm Ngải Ái bừng tỉnh, nhận ra thực tại thảm
hại của mình.
Ngoài
cửa sổ, trời bắt đầu mưa, ô cửa bị nước mưa tạt vào thành những hàng dài, từ từ
chảy xuống…
Ngải Ái
nhìn màn mưa, hai mắt dần mù mịt, để mặc cơ thể cho Mộc Duệ Thần đẩy đưa.
Không
gào lên nữa, không năn nỉ, càng không cầu xin sự tha thứ…
Mặt cô
lạnh lẽo, nhợt nhạt… như đang rơi vào đáy vực sâu… tuyệt vọng…
*************
Từ
thiên đường rớt xuống địa ngục chỉ sau một đêm…
Trong
căn phòng hai màu đen trắng, trên thảm, trên chiếc giường lớn, trên bàn, ghế
nệm… đâu đâu cũng có dấu vết đêm qua anh và cô quan hệ.
Nằm nhớ
lại cảm giác đau đớn, nhục nhã đó, tới tận lúc này, cô vẫn còn run lẩy bẩy.
Hơi thở
của người đó, giọng nói của người đó… như vẫn đang lởn vởn quanh đây không
buông tha cô cho dù cô đang nằm một mình trong phòng.
Ngải Ái
nhìn cơ thể đầy vết bầm tím, không có chỗ nào là không đau ê ẩm, chỉ cần một cử
động nhỏ là cả người đau đớn, đau tới mức cô phải nhíu chặt mày lại.
Sau một
đêm dài bị giày vò, cô nhận được gì?
Sau khi
đã muốn cô vô số lần, Mộc Duệ Thần ném cô mê mang lên giường rồi mặc quần áo
chỉnh tề, không quay đầu nhìn cô dù chỉ là một lần, rồi bỏ đi.
Cô rầu
rĩ thở dài, nhìn cánh tay bị Mộc Duệ Thần cắn rướm máu.
Quá độc
ác.
Bây giờ
cô mới biết rằng Mộc Duệ Thần-mười ba tuổi đối xử với cô còn quá nhẹ, lúc đó
cậu ta chỉ cắn, cắn rồi bảo là hôn… Đúng là hồi đó cậu ta hôn cô thật… Còn giờ
thì sao? Mộc Duệ Thần-mười tám tuổi hôn cả cơ thể cô, hôn không chừa một tấc da
thịt nào, hôn như muốn róc thịt cô ra…
Mặc cho
cô khóc lóc cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi… Đừng cắn tôi nữa, tôi đau lắm… Mộc
Duệ Thần, tôi đau lắm…”, anh vẫn lạnh lùng như cũ tiếp tục cắn lên làn da trắng
tuyết của cô. “Bé con nói gì vậy, tôi đang hôn cô…”
Nhớ lại
ánh mắt như muốn ăn thịt người, cô rùng mình, cuộn tròn cơ thể đầy vết thương.
Rồi ngủ
thiếp đi cả ngày hôm đó.
*************
Buổi
tối, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Ngải Ái
uể oải rục rịch, chưa kịp làm gì thì cửa bị đẩy bật ra, một cô gái tóc vàng
óng, xinh đẹp có dáng người cao gầy đi vào.
Cô ta
đóng cửa lại rồi tới bên giường Ngải Ái mỉm cười:
“Ngải
tiểu thư, tôi là bác sĩ riêng của cậu chủ, cô khỏe không?”. [Mộc Li Vi đấy, ném
đá nào].
“Tôi…
chị trông tôi như thế nào?”. Ngải Ái nhìn bác sĩ mặt méo xệch. “Xin lỗi chị,
tôi đau lắm, không thể cử động được, cũng không thể ngồi dậy mặc quần áo. Ngại
quá. Cô thông cảm cho tôi”.
“Không
sao. Cậu chủ muốn tôi tới kiểm tra thương tổn trên người cô”. Cô ta đặt hòm
thuốc màu đỏ xuống giường rồi mở nắp ra. “Sau này, có khả năng Ngải tiểu thư
phải tới gặp tôi thường xuyên. Từ giờ tôi sẽ thường xuyên ở biệt thư, cô có thể
gọi tôi bất cứ lúc nào. Tên tôi là Mộc Lị Vi”.
Cô ta
giới thiệu rồi ngồi bên giường khám cho Ngải Ái. Ngải Ái vốn đang nằm sấp trên
giường bị cô ta lật người lại, mặt chợt đỏ ửng.
Người
cô đầy vết bầm, từ cổ tới bụng có vô số vết đỏ, tất cả đều do một tay Mộc Duệ
Thần làm ra.
“Ồ!”
Mộc Lị
Vi chớp mắt, giọng nói khá sexy:
“Cậu
chủ đúng là người không biết kìm chế… Ha ha. Đáng lẽ phải biết thương hoa tiếc
ngọc chứ nhỉ, làm thế này chỉ khiến Ngải tiểu thư coi cậu chủ như bóng ma, dù
gì đây cũng là lần đầu tiên”.
Ngải Ái
chống tay ngồi dậy, nhìn vết máu trên thảm, xấu hổ:
“Nhờ
chị đưa giúp tôi quần áo. Tôi muốn mặc đồ”.
“Ok!”
Mộc Lị
Vi cũng đã khám xong, đưa quần áo cho Ngải Ái rồi ghi nghệch ngoạc trên giấy:
“Ngải tiểu thư đừng đổ mọi trách nhiệm cho cậu chủ, cậu chủ bình thường đã rất
khỏe, lại còn bị trúng thuốc… Nên tối qua…”
“Trúng
thuốc?” Ngải Ái lắc đầu. “Chỉ là thuốc ngủ thôi mà!”
“No,
tiểu thư sai lầm rồi”. Mộc Lị Vi lại gần chiếc bánh kem ngửi ngửi, rồi dích một
miếng cho vào trong túi nhựa bảo quản. “Nếu tôi đoán không nhầm thì trong chiếc
bánh kem này có thuốc kích thích, với người của Mộc gia thì càng phát huy tác
dụng, do đó tối qua mới… Ha ha…Quá dũng mãnh!”
Cô ta
cười rồi đóng nắp hòm thuốc lại.
Ngải Ái
đờ người. Hóa ra thuốc ngủ mà Mộc Dịch Triệt đưa cho cô chỉ là ngụy trang, còn
chiếc bánh kem mới thực sự là âm mưu. Chuốc thuốc, đưa tới ba ả để quay clip
sex, những gì mà Mộc Duệ Thần nói với cô bây giờ cô mới hiểu ra.
Mộc
Dịch Triệt không hề có ý định muốn giúp cô. Hèn gì Mộc Duệ Thần lại tức giận
đến vậy. Theo như lời của cậu ta thì cô là kẻ phản bội. Mà điều Mộc Duệ Thần
căm thù nhất chính là sự phản bội, giả dối.
Mộc Lị
Vi đi tới cửa nhìn Ngải Ái nói:
“Ngải
tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa sẽ có người tới gặp tiểu thư”.
Ngải Ái
thở dài, gật đầu: “Cảm ơn chị!”
Sau đó
cửa phòng được đóng lại, Ngải Ái cảm thấy đỡ hơn trước, tuy vẫn còn hơi yếu
nhưng đã có thể bước xuống giường.
Sau khi
tắm rửa xong, Ngải Ái ngồi dưới nền nhà chỗ cửa sổ đối diện với ghế nệm để đợi Mộc
Giản hay người giúp việc tới gặp cô tới tận hai tiếng đồng hồ sau… Cô mới nhìn
thấy anh với bộ mặt khó lường đi vào phòng.