Mộc Duệ
Thần thả tay ra rồi đẩy ngã cô xuống nền.
“Tôi có
thể chiều chuộng cô, cũng có thể quan tâm tới cảm giác của cô mà nhẫn nại, thậm
chí tôi còn đưa ra cái giao ước nực cười, nhưng còn cô, cô đã làm những gì?”
Ngải Ái
bị anh đè lên trên và cánh tay sắt của anh như muốn siết chặt gân cốt cô, xé
nát, trừng phạt bằng cách rút dần rút mòn cho tới khi cô kiệt sức.
“Nặng
quá… Mộc Duệ Thần, tôi không thở được”.
“Ồ, tôi
sẽ cho em biết được thế nào là cảm giác khó thở”.
Anh
lạnh giọng nói rồi ghé sát môi hôn cô. Anh cắn đôi môi cô cho đến khi chảy máu
mới ngẩng đầu lên cười tàn nhẫn:
“Bé
ngốc, thỉnh thoảng, đừng tin vào những gì hai mắt cô nhìn thấy, vì thế giới này
tất cả mọi thứ đều có thể được ngụy trang… Cô tưởng tôi không hề biết gì sao.
Cô tưởng tôi và cô cùng trúng thuốc mê và cô nghĩ rằng Mộc Dịch Triệt sẽ đưa cô
về nước an toàn… Thật ra, tất cả đều không phải như cô nghĩ…”
Cô mấp
máy đôi môi rướm máu đỏ tươi, khẽ lắc đầu:
“Tôi
không hiểu…”
“Mộc
Dịch Triệt đến tìm cô, bàn bạc kế hoạch, cho cô thuốc, ẩn nấp trong biệt thự
rồi để cô bỏ thuốc vào trong bánh, cả việc cô cố tình làm bộ ngọt ngào với tôi
tôi đều biết”.
“Nếu
cậu biết hết thì tại sao cậu không vạch trần tôi ngay lúc đó?Tại sao cậu còn để
tôi hôn cậu?”
“Tôi đã
tin rằng cô sẽ không làm như vậy… Và tôi cũng muốn xem bé con mà tôi cưng chiều
hết mực có thể phản bội tôi đến đâu. Có điều này tôi muốn nói với cô, Mộc Dịch
Triệt không hề có ý định đưa cô về nước mà anh ta muốn đưa cô lên máy bay bay
tới Nhật”.
“Sao
cơ?”. Ngải Ái thấy khó chịu. “Mộc Dịch Triệt… Anh ta đã lừa tôi…”
Cô thấy
mình thật nực cười, vừa ngu vừa quá tin người.
Tại sao
cô lại lựa chọn việc tin tưởng Mộc Dịch Triệt để đến nỗi bây giờ phải rơi vào
tình cảnh như thế này… Cô nên tự trách bản thân mình thì hơn…
Mộc Duệ
Thần nhìn vẻ mặt bi thương của cô, lửa giận bùng lên trong anh càng lúc càng dữ
dội.
“Bé
con, tôi sẽ không tha cho cô”. Anh lên tiếng cảnh cáo, rồi xé rách áo cô ném
xuống đất.
Anh thô
bạo cởi quần jean của cô, không hề có ý định kìm chế dục vọng, ôm lấy cơ thể
run rẩy của cô, cười lạnh băng:
“Đừng
bao giờ khóc lóc với tôi, đừng bao giờ năn nỉ tôi cũng đừng bao giờ dùng vẻ
đáng yêu để dụ dỗ tôi… Tất cả đều đã mất hiệu lực”.
Sau đó,
anh rướn người, không vuốt ve, không màn dạo đầu. Đẩy một cái tiến quân thần
tốc vào trong, vượt qua chướng ngại vật, đụng nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
“ÁÁÁ!”.
Ngải Ái hét lên, cắn chặt môi cố chịu đựng cơn đau đớn khủng khiếp thấu tận xương
tủy.
Đôi môi
bị cô cắn nát, tiếp tục chảy máu…
Anh đẩy
người lên xuống trên người cô, trong bóng tối hôn mạnh vào môi cô, đầu lưỡi đẩy
đưa vào trong…
“Á… Á”.
Cô không thể ngờ rằng lại đau đớn đến thế.
Cả
người gồng lên vì đau, đau tới mức cô có cảm giác như mình sắp ngất xỉu.
Mộc Duệ
Thần mỉm cười trên đôi môi như cánh hoa hồng của cô. Môi anh nhuốm máu.
Anh
nâng eo cô lên, mỉm cười nghiêm nghị nói:
“Ngải
Ái, đây là sự lựa chọn của cô. Đừng có trách tôi”.
Mắt
Ngải Ái ngấn lệ, không dám hét lên nữa, cũng không dám bỏ trốn, chỉ có thể nằm
im dưới người anh, để cho anh tiếp tục đẩy vào trong.
Lần này
vào sâu hơn lần trước, lần này đau đớn hơn lần trước… Anh chôn sâu vào trong cơ
thể cô, vừa giống như đang trừng phạt cô, vừa giống như muốn chiếm giữ của cô,
tất cả mọi thứ…
Tiếng
thở dốc, tiếng của những nụ hôn…
Mắt Mộc
Duệ Thần hằn những tia máu. Anh ôm chặt lấy cô càng đút sâu vào trong, giống
như muốn trừng phạt cô không thôi… vĩnh viễn không có điểm dừng…
Ngải Ái
bủn rủn, kiệt sức, không hề có ý định chống cự lại anh, để mặc anh muốn làm gì
cô thì làm, mắt từ từ khép lại…
Cô tự
nhủ với lòng mình, đừng nhìn nữa… Đừng lo lắng… Rồi cũng sẽ qua… rất nhanh…
“Mở mắt
ra!”
Mộc Duệ
Thần dừng lại ra lệnh. Cô gắng gượng mở hàng mi đầy nước mắt nhìn vào cơ thể
ngăm đen của Mộc Duệ Thần, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống gò má…
“Bé
con”. Mộc Duệ Thần đưa tay vuốt má cô. “Sao lại khóc?”
Hai vai
cô run rẩy, bật khóc thút thít như một con mèo con nức nở…
“Nín
đi…” Anh ôm cô từ sau lưng, ngón tay vuốt ve làn da mịn màng. “Con người sống
trên đời có rất nhiều sự lựa chọn, đúng có, sai có. Nhưng khi trót dại làm sai
chuyện gì thì phải chịu sự trừng phạt”.
Ngải Ái
muốn xích ra lại nhận thấy anh ôm cô càng chặt. Lồng ngực anh ép sát vào tấm
lưng trần của cô ấm nóng nhưng cô lại thấy lòng mình lạnh lẽo.
Tay cô
nắm chặt tấm thảm, rất muốn thoát khỏi anh, muốn đứng dậy để chạy trốn, hoặc
chỉ cần không gần sát anh như thế này…
Bởi vì
cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Mộc Duệ Thần. Đối với Mộc Duệ Thần, cô
là người… có thể bị anh trừng phạt bất cứ lúc nào.
“Mộc
Duệ Thần, tôi là gì của cậu?”
“Đàn
bà”.
Đàn bà…
Cô nhìn ánh đèn. “Nô lệ hay người tình…”
“Không
phải”.
Câu trả
lời ngắn gọn vô tình của anh khiến hốc mắt Ngải Ái đỏ lên, run rẩy.
Không
phải. Ai cũng không phải. Đối với anh, cô chẳng là gì cả…
Cô ôm
ngực, nước mắt giàn dụa, nhận ra cơ thể lại bị Mộc Duệ Thần nâng lên.
Anh đi
vào cô từ phía sau, đẩy sâu vào trong mạnh bạo.
Ngải Ái
nhắm mắt thì thầm:
“Đừng…
Tôi xin cậu đấy… Đừng làm thế nữa…”
Cô muốn
đứng dậy, anh liền giữ eo cô kéo lại. Cô bò đi, anh túm ngay mắt cá chân của cô
giống như quỷ satan lôi cô xuống mấy tầng địa ngục.
Cô quỳ
sụp xuống đất, run rẩy cầu xin:
“Mộc
Duệ Thần, tôi xin cậu… Thả tôi ra… Tôi xin cậu đấy”.