“Máy
bay không thể trực tiếp hạ cánh xuống khu biệt thự chỉ có thể đáp xuống hòn đảo
lân cận, sau đó chúng ta ngồi ca nô đi qua đó”.
Mộc
Dịch Triệt chỉ vào tấm bản đồ. “Nếu đường đột hạ cánh, rất có khả năng sẽ bị
bắn rơi”.
“Bắn
rơi”.
Bắc
Minh Hàn (anh này cũng đã được khôi phục tên (*^_____^*) )chống cằm im lặng một
lúc rồi hỏi. “Ở đây chỉ là một hòn đảo tư nhân nhỏ nhưng sao giống một căn cứ
quân sự thế? Quả nhiên không hổ là Mộc gia”.
“Như
anh thấy”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Dù sao đây cũng chỉ là đề nghị của
tôi nếu anh muốn vui vẻ tham gia hôn lễ.. Còn nếu anh tự tin vào khả năng
điều khiển máy bay cao siêu của mình đảm bảo sự an toàn của mỗi người chúng tôi
thì cứ việc hạ cánh”.
“Nghe
theo anh, dù sao anh cũng là người của Mộc gia, tôi không làm chuyện gì bất lợi
cho mình”.
“Đã
từng thế”. Mộc Dịch Triệt chỉnh lại.
Bắc
Minh Hàn không nói tiếp, nhếch môi cười khẩy, quay mặt đi, nói với phi công xác
định vị trí hòn đảo.
Mộc
Dịch Triệt có dự cảm không lành trong nụ cười của Bắc Minh Hàn. Anh cau mày
đứng nhìn Bắc Hàn nhưng nghĩ mãi không ra.
Bắc
Minh Hàn tới nơi này chắc chắn không phải vì mục đích giúp Ngải Ái gặp được Mộc
Duệ Thần, những người anh ta mang theo không đếnmười lăm người ngoài Thanh Dạ
ra, nếu hắn ta đến đây vì mục đích nào khác thì rất khó ra tay, e rằng đến cái
mạng cũng chẳng giữ được.
Vậy
nên, Bắc Minh Hàn đến tham gia nghi thức đính hôn rốt cục với mục đích gì…
@Anh
Bắc Minh Hàn này quá nguy hiểm, lợi dụng Ngải Ái để Mộc Dịch Triệt làm người
dẫn đường cho mình.
************************
Sau khi máy bay đáp xuống hòn đảo nhỏ gần hòn đảo của Mộc thị, nơi này Mộc Dịch
Triệt từng thường xuyên đến để trao đổi về nhiệm vụ nên rất thông thuộc lối
vào, anh thảo một bản đồ khá chuyên nghiệp cho Bắc Minh Hàn, gợi ý nơi tốt nhất
để lẻn được vào hòn đảo.
“Còn
bản đồ trên đảo?”. Bắc Minh Hàn cười hiền, nhắc nhở Mộc Dịch Triệt. “Khu vực
bên ngoài không có vệ sĩ nên tôi tin rằng không gặp nguy hiểm gì đáng kể…
Trong hòn đảo mới được canh gác nghiêm ngặt, anh Mộc, thứ tôi cần là bản đồ
trên đảo”.
“Xin
lỗi, tôi không thông thạo lắm”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Hòn đảo đó có kết cấu
rất phức tạp, tôi chỉ đến đó được năm lần, xin lỗi nhé, tôi bó tay”.
Nói
xong, anh quay người đi với chỗ Ngải Ái. “Hạ cánh, tôi đi đánh thức bé con
dậy”.
“Được”
Bắc
Minh Hàn dựa người vào vách khoang, đưa mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, không cười nữa
mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
Mộc
Dịch Triệt bị Mộc gia đối xử như thế nào thì vẫn là người Mộc gia, chắc chắn
anh ta cố tình không tiết lộ, giả vờ như không biết, không muốn cung cấp thông
tinh về Mộc gia.
May là
anh ta đã sớm đoán ra.
*********************
Mộc
Dịch Triệt đang định đi tới chỗ Ngải Ái thì gặp Thanh Dạ từ sau cabin đi tới,
chắn trước mặt Ngải Ái, thay anh lay Ngải Ái dậy.
“Tiểu
thư Ngải, chúng ta đến nơi rồi”.
Thanh
Dạ đỡ lấy bả vai của Ngải Ái, lay nhẹ vài cái, gọi khẽ, bình thản liếc mắt qua
nhìn Mộc Dịch Triệt, trong ánh mắt ánh lên ánh sáng khác thường.
Ngải Ái
dụi mắt bừng tỉnh nhìn hòn đảo hùng vĩ bên ngoài, mặt biến sắt, lẩm bẩm: “Đến
rồi sao”.
Mọi
người đều được Mộc Dịch Triệt hóa trang cho, mặc vest đen, Ngải Ái và Thanh Dạ
cũng giả dạng làm con trai, đội tóc giả con trai sau đó bốn người ngồi chung
trên chiếc ca nô từ từ rời khỏi đảo.
“Chia
nhau ra hành động, nhiều nhất chỉ được hai người, đi nhiều sẽ gây sự chú ý”.
Mộc Dịch Triệt nhìn Ngải Ái. “Tôi đi cùng cô ấy”.
“Không
được”. Bắc Minh Hàn nhàn nhạt lên tiếng, nắm đầu vai Ngải Ái. “Tôi đã đồng ý
đưa Tiểu Ái đi gặp Mộc Duệ Thần nên tôi phải hoàn thành lời hứa của mình”.
“Cô ấy
đi với tôi an toàn hơn”. Ánh mắt Mộc Dịch Triệt tức giận. “Thân phận của cô ấy
không thể để người của Mộc gia phát hiện ra, Bắc Minh Hàn”.
“Tôi đi
với Mộc Dịch Triệt”. Thanh Dạ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, kiên quyết.
“Mộc Dịch Triệt, anh và tôi là một đội”.
“Thanh
Dạ?”. Mộc Dịch Triệt kinh ngạc. “Cô uống lộn thuốc à, cô vốn ghét tôi mà”.
Thanh
Dạ liếc mắt nhìn Mộc Dịch Triệt, rồi cầm chiếc còng tay còng vào tay cả hai.
Mộc
Dịch Triệt nhướng mày, bất mãn nhìn cô.
“Thanh
Dạ, đừng lộn xộn, đây không phải lúc để cô làm càn”.
Cho dù
đi tới đâu, Thanh Dạ vừa nhanh nhẹn vừa có óc phán đoán gặp bất kỳ tình huống
nguy hiểm nào vẫn có thể sống sót nhưng Ngải Ái thì khác, cô bé cần được bảo
vệ.
Nơi này
người thông thạo nhất là Mộc Dịch Triệt, cho nên anh không thể yên tâm gia cô
cho Bắc Minh Hàn, người mà anh đang lo ngại.
“Tôi
muốn cùng một đội với anh”.
Thanh
Dạ hung hăng trừng mắt, lặp lại, từng chữ từng chữ, vẻ mặt vô cùng cau có.
Ngải Ái
thấy vậy, vội kéo áo Bắc Minh Hàn giảng hòa: “Mộc Dịch Triệt, tôi đi cùng Bắc
Hàn, dù sao tôi cũng nhờ anh ấy dẫn tôi đến đây…”
Cô nhìn
thấy mặt Mộc Dịch Triệt tối thui, đành quay mặt sang nhìn Thanh Dạ. “Quyết định
vậy đi, hai người cũng phải cẩn thận nhé. Tôi và thiếu gia của cô sẽ đi với
nhau, nhớ giữ liên lạc”.
Bắc
Minh Hàn nhướng mắt, vẻ mặt như đang chờ đợi điều gì đó.
Ba phút
sau…
Mộc
Dịch Triệt phát thảo ra giấy thứ gì đó, giọng khinh bỉ. “Bắc Minh Hàn, anh được
lắm”.
Bắc
Minh Hàn cầm lấy tấm bản đồ, nụ cười trên môi vẫn rất tự nhiên. “Tôi không hề
đe dọa anh, Mộc thiếu gia”.
Thanh
Dạ nhìn thấy ánh mắt chỉ trích mình của Mộc Dịch Triệt, cúi thấp đầu.
Anh đã
vẽ bản đồ hòn đảo cho Bắc Minh Hàn, Mộc Dịch Triệt thấy bất an – Rõ ràng Bắc
Minh Hàn đã lợi dụng anh, dùng Ngải Ái để lợi dụng anh.
Như
hiện tại, Bắc Minh Hàn chỉ dựa vào việc phân nhóm mà đã có thể bắt anh ngoan
ngoãn giao bản đồ cho hắn.
Mộc
Dịch Triệt sầu não, trừng mắt nhìn Thanh Dạ đang cúi đầu. Cô bé theo Bắc Minh
gia, một lòng làm vệ sĩ của Bắc Minh Hàn ư? Nếu không do con bé này phá
đám thì anh đã có thể bảo đảm được sự an toàn của bé con…
Thanh
Dạ không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ngón tay út của Mộc Dịch Triệt. Mặt anh biến
sắc, khó hiểu nhìn Thanh Dạ, cô bé chủ động nắm tay anh. Cô bé vốn ghét việc
đụng chạm với đàn ông lại chủ động nắm tay anh… Điều này cho thấy – Cô bé có
chuyện quan trọng muốn nói với anh.
*****************
Nửa
tiếng sau, ca nô tiếp cận hòn đảo của Mộc thị, bốn người an toàn đặt chân lên
một vùng khá hẻo lảnh trên hòn đảo, Bắc Hàn không nói gì với Mộc Dịch Triệt,
chỉ liếc nhìn Thanh Dạ như ám hiệu điều gì đó tiếc rằng Ngải Ái không chú ý,
Mộc Dịch Triệt im lặng không nói gì.
Có thể
nghe được tiếng nhạc xập xình vui nhộn, Bắc Minh Hàn cười nói với Ngải Ái.
“Tiểu Ái, chúng ta đi thôi”.
Ngải Ái
quay đầu nói cảm ơn với Mộc Dịch Triệt. “Mộc Dịch Triệt, cảm ơn anh đã đồng ý
đưa tôi đến đây, tôi biết nơi này với anh rất nguy hiểm, cho nên anh nên… quay
về đi”.
Ánh mắt
Mộc Dịch Triệt khá bình tĩnh, nhìn Ngải Ái một lúc lâu rồi gật đầu.
“Nếu em
muốn anh đi”. Anh bình tĩnh nói. “Anh đưa em đến đây cũng vì không muốn lại
thất hứa một lần nữa”.
Ngải Ái
cong môi cười.
“Ừ”
“Cô bé,
chúng ta nhanh đi thôi”. Bắc Hàn lên tiếng, cười tươi.
Anh nắm
tay Ngải Ái không hề quay đầu lại, đi theo những chỉ dẫn trong bản đồ.
************
“Anh
thích cô ấy thật lòng à? Sao giờ lại định trốn?” Thanh Dạ châm chọc anh chàng
đang muốn về tàu ngầm. “Mộc Dịch Triệt, anh nhẫn tâm để cô ấy đi với thiếu gia
á?”
“Nếu
tôi không làm thì Tiểu Dạ cô chính là đàn em của Bắc Minh Hàn, anh ta lợi dụng
cô chỉ để tôi rời khỏi đây. Giờ cô khuyên tôi không sợ rằng phản bội lại chủ
nhân của mình à”.
Mộc
Dịch Triệt dừng chân lại, quay người đứng đối diện với Thanh Dạ, lạnh nhạt.
“Vừa nãy cô ra ám hiệu với tôi, có phải là cô nghe theo mệnh lệnh của Bắc Minh
Hàn. Nếu muốn nói gì thì nói đi”.
Mặt
Thanh Dạ biến sắc, mở khóa còng ra. “Được. Tôi nói cho anh biết. Tiểu thư Ngải
rất có khả năng… chín phần mười sẽ chết. Cho nên tôi không muốn để anh…
mất công”.
Mộc
Dịch Triệt cau có. “Nói cho tôi biết, rốt cục tại sao Bắc Minh Hàn lại tới
đây?”
Thanh
Dạ lắc đầu. “Tôi không biết, thiếu gia rất bí mật, anh ta không hề tiết lộ kế
hoạch cho chúng tôi. Nhưng…”
Cô cởi
đồng hồ ra đưa cho Mộc Dịch Triệt. “Anh xem đi, có lẽ anh sẽ hiểu được lý do
tôi có cảm giác nguy hiểm”.
Mộc
Dịch Triệt cầm đồng hồ, mở mặt trong ra, nhìn từ trường nhấp nháy liên tục,
nhất thời hít vào thật sâu.
Đây là
món quà anh tặng Thanh Dạ nhân dịp sinh nhật mười hai tuổi của cô, đây cũng là
món quà mà một điệp viên Nga tặng cho anh, vì thấy vô dụng nên anh tặng luôn
cho Thanh Dạ, đây là cái máy có thể dò được nơi gần nhất có những căn cứ phục
kích và vũ khí nguy hiểm, những hiển thị bên trên chỉ có thể là…
Quanh
hòn đảo này đều có hàng chục tầu ngầm và thuyền chiến đang mai phục, khó có thể
dò ra được chính xác vũ khí trên tàu nhưng không loại trừ khả năng có vũ khí
hủy diệt.
*****************
Anh
nhìn chằm chằm vào Thanh Dạ đang ôm đầu thở dài. “Xem ra, cô vẫn còn nhớ rõ tôi
là sư phụ của cô”.
Thanh
Dạ mím môi. “Giờ anh nhất định muốn lên đảo để cứu Ngải tiểu thư”. [Định để
tiểu thư Ngải mà thấy dở quá]. Cô đang khảng định, dựa vào mười năm kinh
nghiệm, Mộc Dịch Triệt khi nào quan tâm tới cô chưa?
“Đi”.
Mộc Dịch Triệt quyết đoán nói khiến Thanh Dạ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Mộc
Dịch Triệt… Anh đinh bỏ mặt Ngải tiểu thư kia thật à?”
“Không,
tôi muốn bảo đảm sự an tồi của tiểu đồ đệ cô trước”. Mộc Dịch Triệt đãngồi vào
trong ca nô, đưa tay ra. “Phải đưa cô tới khu vực an toàn trước, đi nào”.
“Tôi
không cần anh bảo vệ, tôi là sát thủ”.
“Đừng
quậy! Đi thôi”. Mộc Dịch Triệt nghiêm túc.
Thanh
Dạ có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đập điên cuồng, lắp bắp: “Tôi… Anh… Phụ
nữ quan trọng với anh mà phải không… Anh đừng thay đổi, sao lại muốn thay đổi”
“Thanh
Dạ, sư phụ có nghĩa vụ phải bảo vệ đồ đệ, biết chứ?”. Ánh mắt Mộc Dịch Triệt
sáng lấp lánh, cười tỏa nắng. Đôi môi Thanh Dạ vì ức chế mà run run, chậm rãi
bước lên cano, ngồi cách xa đằng sau Mộc Dịch Triệt.
Cano
khởi động, cô đeo bao tay, khẽ nói với Mộc Dịch Triệt: “”Có thể… trả lại tôi
chiếc đồng hồ không?”
Mộc
Dịch Triệt lúc này mới nghĩ, đây chẳng qua chỉ là món quà sinh nhật anh tặng
Thanh Dạ nhiều năm như vậy tại sao cô bé vẫn còn giữ bên người, hơn nữa bên
trên còn khắc tên của nữ điệp viên Nga… [=)) Thích Thanh Dạ ghê, dẫu biết là
cái đồng hồ đó khắc tên bồ cũ của anh này mà cô bé vẫn giữ...]
“Trả
cho tôi! Nhanh đi, thứ đó rất quan trọng với tôi”. Thanh Dạ giở giọng đe dọa.
“Không
được”. Mộc Dịch Triệt cất đồng hồ vào người, cười đểu. “Đây là đồ của tôi, giờ
tôi muốn lấy lại”.
Anh có
thể cảm giác được người ngồi sau đang giận run cả người.
Mộc
Dịch Triệt không quay đầu lại, thoải mái nói. “Tiểu Dạ của sư phụ cũng sắp mười
tám tuổi, đến khi đó sư phụ sẽ tặng cho đồ đệ một món quà thật đặt biệt, cho
nên, Thanh Dạ đừng hận sư phụ”.
Thanh
Da im lặng…
Cô
nhếch môi, gương mặt phấn chấn lộ vẻ mong chờ và sung sướng.
Mộc
Dịch Triệt, anh mà dám nuốt lời, tôi sẽ giết chết anh.