Ngải Ái
không dám đối diện với Mộc Duệ Thần, hoảng loạn cúi thấp, nhẹ nhàng lắc đầu,
phủ định:
“Bắc
Hàn đối xử rất tốt với tôi, cực tốt, so với anh gấp ngànvạn lần..”
Mộc Duệ
Thần nhướng mày, nhìn cách cô trốn tránh:
“Bắc
Hàn chưa bao giờ quan hệ với người khác, Bắc Hàn chưa bao giờ ngược đãi tôi,
anh ấy luôn nghe theo tôi, Bắc Hàn thích nhất là được cưng chiều tôi… Bắc
Hàn…”
Cô gằn
từng tiếng một, Mộc Duệ Thần không hề cắt ngang lời cô, chỉ nhíu mày lắng nghe.
“Bắc
Hàn anh ấy…”
Sau khi
nói vô số ưu điểm của Bắc Hàn, Ngải Ái khựng lại, không biết nói sao nữa.
Những
ưu điểm của Bắc Hàn có thể ghi ra cả một cuốn sổ, có lẽ cho cô một ngày
mộ đêm cũng không kể hết được, không suy nghĩ vẫn có thể kể được. Nhưng khi cô
ngừng lại mới chợt nhận ra đó đều là những câu mà Thang Tiểu Y ngày ngày rót
vào tai cô, cô chỉ đang thuật lại mà thôi, nếu có ai đó hỏi cô yêu Bắc Hàn vì
điều gì? Cô sẽ sửng sốt mà không biết phải trả lời thế nào.
“Anh ta
sao?”
Mộc Duệ
Thần ghé sát vào cô, đôi mắt anh sâu thẳm. “Tiếp tục đi, bé con, tôi đang nghe
đây”.
Một mùi
hương bay vào mũi, Ngải Ái hoảng hốt.
Tại sao
mùi của Mộc Duệ Thần cứ như một loại rượu cất trữ lâu lắm chỉ cần anh tới gần
liền làm say người khác, không kiềm chế được.
“Anh!”
Mặt cô
đỏ bừng do một phần vì tức giận:
“Mộc
Duệ Thần, anh cố ý đúng không? Từ lần đầu tiên gặp tôi anh đã có âm mưu…”
Mộc Duệ
Thần cười phá lên.
“Đồ
ngốc, em không biết rằng công ty Mộc thị tại Trung quốc tồn tại là vì em sao?”
Thừa
nhận rồi!
Anh ta
đã thừa nhận âm mưu đen tối của mình. Nhưng lòng cô lại ngập tràn cảm giác hạnh
phúc.
“Anh có
âm mưu gì?”. Không trốn tránh nữa, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Chỉ vì tôi có
ngoại hình giống bạn gái của anh nên anh mới dùng trăm phương ngàn kế để tìm kẻ
thế thân đúng không?”.
Sau khi
nghe cô chất vấn, Mộc Duệ Thần không trả lời thẳng vào vấn đề mà áy náy nói:
“Tôi sẽ
làm cho em nhớ lại tất cả mọi chuyện. Em chính là bé con của tôi, Ngải Ái”.
Ngải Ái
lùi lại:
“Anh có
bằng chứng gì chứng minh? Video clip PS có thể làm giả, tôi không tin anh đâu”.
“Đó là
lần đầu tiên của hai chúng ta, em lại nói giả…” Anh thở dài, khẽ lắc đầu.
“”Muốn bằng chứng chứ gì…?”
Lần đầu
tiên. Được anh nhắc, Ngải Ái sực nhớ ra, xốc chăn lên tìm ra trải giường màu
trắng, ánh mắt đau khổ, không tìm được vết máu trong truyền thuyết, tại sao lại
không có dấu vết của xử nử trên người cô”.
Hình
như cô đã hiểu ra…
Cô cắn
môi: “Nói vậy là… Tôi đúng là… “
Có lẽ
lòng cô đã sớm tin anh, chỉ là muốn tìm cho mình một lý do.
Mộc Duệ
Thần quấn chăn quanh người cô rồi ôm cô vào lòng, giọng nói của anh nhẹ nhàng
như không muốn làm cô hoảng sợ:
“Anh ta
đối xử tốt với em, so với anh tốt gấp ngàn vạn lần. Anh ta chưa bao giờ quan hệ
với những người phụ nữ khác, cũng chưa từng ngược đãi em, anh ta nói
thích việc được cưng chiều em… Thậm chí anh ta đã dùng cách nào đó làm cho em
quên anh nhưng không thể thay đổi được tình yêu của em”
“Ngải
Ái, người em yêu là anh”
Giọng
nói tự tin của anh vang vang bên tai cô. Ngải Ái ngẩng đầu nhìn anh, nghe tiếng
trái tim mình đập mạnh.
Cô yêu
anh, cô yêu anh, cô yêu Mộc Duệ Thần, Ngải Ái yêu duy nhất Mộc Duệ Thần.
Những
câu nói đó quanh quẩn trong đầu cuối cùng chốt lại mấy chữ… Ngải Ái, mày yêu
anh ấy.
“Anh sẽ
không đối xử với tôi tốt như Bắc Hàn..”. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt mép
chăn, giọng nói đáng thương. “Anh luôn ngược đãi tôi, ra lệnh cho tôi, tra tấn
tôi, giờ còn đặt quy tắc ngầm với tôi”.
“Đó là
do em chủ động”. Anh chỉnh.
Cô
không quan tâm, nói tiếp:
“Hồi
đầu đề cập đến việc vi phạm hợp đồng, nhốt tôi trong phòng làm việc, còn dùng
video clip để đe dọa tôi. Tôi cứ tưởng mình đã có thể thoát khỏi anh nhưng cuối
cùng lại ngủ với anh…”
“Tôi… có
nên tin anh không?”
Mộc Duệ
Thần chỉ cười mà không nói gì, chờ cô nói tiếp.
Hít
sâu, Ngải Ái ngẩng đầy, bình tỉnh nói, mặt đỏ ửng:
“Cùng
lắm… cùng lắm thì tôi chịu trách nhiệm”.
Mộc Duệ
Thần cười rạng rỡ.
**************
Tiếng
chuông điện thoại vừa nãy lại phát inh ỏi. Ngải Ái nheo mắt, muốn nhảy xuống
giường, không ngờ hai tay bị Mộc Duệ Thần bắt lấy kéo lại rồi đè cô xuống
giường, nằm lên trên.
“Nếu đã
như thế thì hãy chịu trách nhiệm ngay bây giờ”.
Anh
cười, không nói gì nữa cúi đầu xuống cắn lên làn da trắng mịn của cô.
“Khoan
đã! Anh định làm gì vậy?”. Ngải Ái hét lên, tức giận nhìn Mộc Duệ Thần nằm trên
người mình. “Anh tránh ra, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu”.
“Trật
tự chút đi bé”.
“Anh
tránh ra kia! Đừng chạm vào tôi”
“…”
“Sặc….
Anh định làm gì tôi?”
“Bé
con”
Anh dịu
giọng ra lệnh, ôm cơ thể mềm mại của cô, mỉm cười hạnh phúc. “Ngoan nào”
Ngải Ái
nghe tiếng trái tim mình đập dữ dội, nghệt mặt ra:
“Tổng
giám đốc, tôi có điện thoại. Có thể là công ty gọi”.
“Ừ”.
Tiếp tục cắn, mút da thịt của bé con, mùi vị đã lâu anh không được thưởng thức.
Reng
reng reng reng….
“Giờ là
điện thoại của anh kìa”
“Ừ”.
Tay vuốt ve làn da mịn màng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. “Kệ nó đi!”
Ngải Ái
ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, nhắc:
“Tổng
giám đốc, sắp 11 giờ rồi, hôm nay anh có 3 hội nghị quan trọng… Á…”
Miệng
bị nụ hôn của anh che kín, Ngải Ái mở to mắt.
A…. Tên
này không chịu nghiêm túc làm việc… Ừ… Mà thôi… Dù sao… Đây cũng không phải là
công ty của cô.
Nghĩ
thế, Ngải Ái vô tư nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hôn lại anh, mặc kệ Mộc Duệ Thần
muốn làm gì thì làm.
Cô nhìn
gương mặt đẹp trai sáng chói, trong lòng nghĩ tới khoảng thời gian ngắn ngủi
được gặp anh nhưng anh dễ dàng hút hồn được cô.
Tổng giám
đốc Mộc quả nhiên là một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ con người.
*************
Trong
sân bay, người đàn ông có đôi mắt màu xanh lam nhìn màn hình chớp nháy không có
người nhận, tắt máy rồi để qua một bên, trầm tư.
Đằng
sau có một chàng trai trẻ mặc đồ đen nhìn người đàn ông đó, nói:
“Thiếu
gia, xe đã tới rồi. Thiếu gia vẫn muốn đợi tiểu thư Ngải Ái sao?”
Tiểu
thư Ngải không nghe điện thoại của thiếu gia, điều này thật hiếm thấy.
Người
đàn ông được gọi là “thiếu gia” không lên tiếng, đôi mắt đẹp tĩnh lặng không
gợn sóng, màu xanh thăm thẳm trong đôi mắt không hề có lực sát thương nào nhưng
lại ẩn giấu những bí mật không ai biết được.
Buông
cuốn tạp chí xuống, Bắc Hàn thở dài.
“Tôi
đoán nhân lúc tôi đi vắng đã có người tới cướp đồ của tôi”.
“Thanh
Dạ, gọi Mị, người bạn cũ của cô cho tôi”. Bắc Hàn lẳng lặng nói. “Cho cô ba
ngày, không quá khó chứ?”
Thanh
Dạ đút tay vào túi quần, hơi nghiêng đầu, mặc không cảm xúc:
“Không
cần tới ba ngày, tôi nhất định sẽ đưa được anh ta đến trước mặt thiếu gia”.
“Đừng
cố sức, giờ đi đi”.
Thanh
Dạ gật đầu, sụp mũ xuống hòa vào trong đám đông đi sang hướng khác.
Bắc Hàn
vẫn ngồi chỗ cũ, cầm cuốn tạp chí lên lật xem rồi ném qua một bên, đứng dậy kéo
hành lý ra khỏi sân bay. Bên ngoài có một chiếc Benz màu đen đợi sẵn, anh
ngồi vào trong xe nghe người lái xe cung kính hỏi:
“Chào
mừng thiếu gia đã trở về, về nhà trước hay sao thưa thiếu gia?”
Bắc Hàn
tay chống cằm:
“Đi tới
nhà cô bé”.
“Vâng,
thưa thiếu gia”.
Người
lái xe trả lời, quay đầu xe, xe khởi động rồi từ từ lăn bánh về hướng nhà trọ
của Ngải Ái, từ từ đi xa dần cho đến khi không thấy đâu nữa.
Trong
phòng chờ ở sân bay, cuốn tạp chí ban nãy bị gió thổi tung lật soàn soạt, có
thể nhìn thấy một bài báo đăng tin công ty Mộc thị thành lập chi nhánh tại
Trung Quốc, nổi bật lên trên đó là ba chữ Mộc Duệ Thần và ảnh của anh.